Thổi quyển phải biết chuyền hơi
Khuyên người phải biết lựa lời khôn ngoan
Thổi quyển phải biết chuyền hơi
Dị bản
Thổi sáo phải biết chuyền hơi
Khuyên người phải biết lựa lời mà khuyên
Thổi sáo phải biết chuyền hơi
Khuyên người phải biết lựa lời mà khuyên
Tức mình cũng cứ dửng dưng
Chớ đừng liếc xéo, cũng đừng cười khinh
Học ăn, học nói, học gói, học mở
Ăn lắm thì hết miếng ngon
Nói lắm thì hết lời khôn hóa rồ
Vay chín thì phải trả mười
Phòng khi túng lỡ có người cho vay
Mất lòng trước, được lòng sau
Chuông có đấm mới kêu
Đèn có khêu mới tỏ
Cờ đến tay ai người ấy phất
Mềm nắn, rắn buông
Tránh voi chẳng xấu mặt nào
Người khôn ai nỡ roi đòn
Một lời nhè nhẹ hãy còn đắng cay
Kim vàng ai nỡ uốn câu
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
Tiếng anh ăn học cựu trào
Chị dâu té giếng, anh nắm chỗ nào kéo lên?
– Nắm đầu thì sợ tội trời
Nắm ngang khúc giữa sợ lời thế gian
Giếng sâu anh phải thông thang
Kéo chị dâu lên đặng kẻo chết oan linh hồn
Tiếng đồn anh ăn học đã cao
Chị dâu rớt xuống giếng, anh nắm chỗ nào anh kéo lên?
– Chị dâu mà rớt xuống giếng
Anh tìm miếng để cứu chị lên
Nắm đầu thì sợ tội trời
Hai tay nâng đỡ, sợ lời thế gian
Nhanh tay liền bắc cái thang
Kéo chị dâu một thuở kẻo chết oan con người
Em nghe anh ăn học trong trào
Chị dâu té giếng níu chỗ nào kéo lên?
– Anh nắm đầu thì sợ tội
Nắm tay thì lại lỗi đạo tam cang
Dậm chân kêu bớ ông trời vàng
Cho hai con rồng bạch xuống cứu nàng chị dâu
Tiếng anh ăn học cựu trào
Chị dâu té giếng, anh nắm chỗ nào kéo lên?
– Nắm đầu thì khổ
Nắm cổ lại không nên
Nắm chân tay thì lỗi niềm huynh đệ
Vậy anh cứ bớ làng là hơn!
Tiếng anh ăn học cựu trào
Chị dâu té giếng, anh nắm chỗ nào kéo lên?
– Chị dâu té giếng cái ào
Hồn bất phụ thể, nắm chỗ nào cũng xong!
– Tiếng đồn anh học chữ ngoài triều
Chị dâu rớt xuống giếng, anh nắm đằng nào anh kéo lên
– Anh xách cái đầu, lỗi đạo nhân huynh
Thò tay vào mình, thụ thụ bất thân
Không cứu chị dâu thì lỗi đạo từ đường
Dòng dây anh thả xuống chị nương chị vào
Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa?
Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!
(Truyện Kiều)
Trong ca dao - dân ca, đạo cang thường thường dùng để chỉ tình cảm vợ chồng.