Không đi thì nhớ Đồng Gieo
Dị bản
Không đi thì mắc cái eo
Có đi thì sợ cái đèo Quán Cau
Không đi thì mắc cái eo
Có đi thì sợ cái đèo Quán Cau
Không thiêng cũng thể bụt nhà
Dầu khôn dầu dại cũng là chồng em.
Không có lửa sao có khói.
Thương không thương em hổng có cần
Trầm hương khó kiếm chớ ổi bần thiếu chi
Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời
Ai giàu ba họ, ai khó ba đời
Không thầy đố mày làm nên
Không ăn được thì đạp đổ
Ở lại thì sợ huyện đòi
Ra đi thì nhớ cá mòi kho me.
Không trong cũng nước giữa dòng
Không tin bạn uống vào lòng mà xem.
Không đi thì nhớ thì thương
Muốn đi thì ngại cái mương cái cầu
Không đi thì nhớ thì rầu
Muốn đi thì ngại cái cầu cái mương
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Về địa danh Quán Cau, có câu chuyện sau: Ngày xưa, nơi chân đèo Quán Cau có một bà cụ già không rõ từ đâu đến. Bà cất quán bán trầu cau, khách bộ hành qua đèo khá dài nên dừng chân giải khát, mua trầu cau ăn nghỉ rồi tiếp tục hành trình. Người đi ra Bắc đến chân đèo thì chờ người bạn đường, cũng mua trầu cau ăn rồi tiếp tục trèo đèo. Vì thế có tên đèo Quán Cau.
Con dan díu nợ giang hồ
Một mai những tưởng cơ đồ làm nên.
(Thư gửi thầy mẹ - Nguyễn Bính)
Con này chẳng phải thiện nhân
Chẳng phường trốn chúa, thì quân lộn chồng
(Truyện Kiều)