– Chàng ơi buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo hoa em tàn
– Hoa tàn thì mặc hoa tàn
Mấy thuở gặp nàng, nàng biểu buông ra
Chàng ơi buông áo em ra
Dị bản
Thôi thôi buông áo em ra
Để em đi bán kẻo hoa em tàn
– Chàng ơi buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo hoa em tàn
– Hoa tàn thì mặc hoa tàn
Mấy thuở gặp nàng, nàng biểu buông ra
Thôi thôi buông áo em ra
Để em đi bán kẻo hoa em tàn
Mười đứa con gái không bằng hòn dái của đứa con trai
Dù cho cha đón ngả đình
Mẹ ngăn ngả chợ, đôi mình cũng thương
Mong manh rồi lại mong manh
Hỏi ai câu được cá hanh sông Truồi?
Ai đem em tới giữa đồng,
Chân bùn tay lấm mà lòng anh say?
Làm vườn ăn trái sâu,
Đi câu ăn cá chết
Khôn nhìn mặt, dại nhìn gan
Cười hở mười cái răng
Trong ca dao - dân ca, đạo cang thường thường dùng để chỉ tình cảm vợ chồng.
1. Khung: làm bằng gỗ với 4 cột trụ to, chắc, có các thanh dọc, ngang nối với nhau.
2. Trục: một thanh gỗ tròn ngang để cuốn vải, kéo cho mặt vải dệt có độ phẳng để dệt vải mịn.
3. Phưm: giống như chiếc lược được làm hình chữ nhật, bên trong đan bằng nan tre vót nhỏ, đều nhau. Phưm có tác dụng chia đều các sợi vải dọc và dập chặt các sợi vải ngang để cho mặt vải mịn đều.
4. Go: Bộ go gồm hai lá, mỗi lá go được làm bằng hai thanh tre nhỏ dài chừng 7 tấc. Go là bộ phận chính trong khung cửi.
5. Bàn đạp: Hai thanh gỗ để đạp chân lên, buộc 2 sợi dây đính với go để điều chỉnh sợi lên xuống để đưa thoi vào dệt sợi ngang.
6. Thanh ngáng sợi: Một thanh gỗ to bề ngang khoảng 10cm, để ngang giữa 2 làn sợi dọc cho cao lên để đưa thoi qua dễ dàng.
Dưới trăng quyên đã gọi hè
Đầu tường lửa lựu lập lòe đâm bông
(Truyện Kiều)
Trong ca dao tục ngữ, hình ảnh đào, lựu, mận, mơ... thường được dùng với tính ước lệ để chỉ đôi lứa yêu nhau.