Chị sui có nuôi con chồn
Con chồn nó cắn cái lồn chị sui
Chị sui có nuôi con chồn
Dị bản
Chị sui có nuôi con chồn
Nhảy qua nhảy lại hết hồn chị sui
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Chị sui có nuôi con chồn
Con chồn nó cắn cái lồn chị sui
Chị sui có nuôi con chồn
Nhảy qua nhảy lại hết hồn chị sui
Tính tháng rồi lại tính năm
Tính tháng tháng đoạn, tính năm năm rồi
Ngậm đắng nuốt cay
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Hỏi rằng đi chết cho ai
Cho nhà, cho nước, cho tình, cho em
Hay là đi chết vì tiền
Giữ thuê hầm mỏ, đồn điền cho Tây
Cái gì anh đổ vào bồ?
Cái gì róc vỏ phơi khô để dành?
Cái gì anh thả vào xanh?
Cái gì lắt lẻo trên cành tốt tươi?
Cái gì đi chín về mười?
Cái gì sống đủ trên đời được tám trăm năm?
Cái gì chung chiếu chung chăn?
Cái gì chung bóng ông trăng trên trời?
Lúa khô anh đổ vào bồ
Cau già róc vỏ phơi khô để dành
Con cá anh thả vào xanh
Bông hoa lắt lẻo trên cành tốt tươi
Cái gì đi chín về mười
Ông Bành Tổ sống đủ trên đời được tám trăm năm
Vợ chồng chung chiếu chung chăn
Đôi ta chung bóng ông trăng trên trời
Khôn ăn người dại người ăn
Chim đậu chẳng bắt, đi bắt chim bay
Vì tình anh phải đi đêm
Vấp năm bảy cái, đất vẫn êm hơn giường
Vì tình anh phải đi đêm
Ngã năm bảy cái, đất êm hơn giường
Vì tình anh phải đi đêm
Ngã năm ngã bảy, đất êm hơn giường
Vì nàng anh phải đi đêm
Ngã năm ba cái, đất mềm không đau
Lễ lộc mang đến cửa quan
Khác nào như thể mang than đốt lò
Chầu rày đã có trăng non
Để anh lên xuống có con em bồng
(Hát bài chòi)
Hán và Đường là hai triều đại có thời gian cai trị lâu dài, có ảnh hưởng văn hóa sâu rộng đối với các nước lân cận, vì thế "Trường An" hay "Tràng An" cũng được dùng để phiếm chỉ nơi kinh đô. Ở Việt Nam, kinh đô Hoa Lư thời Đinh, Tiền Lê, và kinh đô Thăng Long thời Lí, Trần, Hậu Lê đều được gọi là Tràng An.
Trong văn hóa Trung Quốc, ông Bành Tổ được xem là biểu tượng cho sự trường thọ.