Thương chồng, phải khóc mụ gia
Dị bản
Thương chồng mà khắc mụ gia
Gẫm tôi với mụ có bà con chi
Thương chồng mà khắc mụ gia
Gẫm tôi với mụ có bà con chi
Nói ra sợ chị em cười
Rằng tôi ở giá vẫn mười đứa con
Lóng rày bụi đế còn non
Núp bờ, núp bụi sớm con muộn chồng
Đi đâu mà bỏ mẹ già
Gối nghiêng ai sửa, chén trà ai dâng?
Chiều chiều ngó ngược ngó xuôi
Ngó không thấy mẹ ngùi ngùi nhớ thương.
Mẹ già là mẹ già anh
Một ngày hai bữa cơm canh mẹ già
Bát cơm em nấu như hoa
Bát canh em nấu như là mật ong
Nước mắm em lọc cho trong
Mâm cơm em dọn tựa dòng cơm quan
Trẻ đeo hoa, già đeo tật
Mỗi năm, mỗi tuổi, mỗi già
Chẳng lo liệu trước ắt là lụy sau
Muốn cho mau lớn mà chơi
Mới lớn vừa rồi, già lại theo sau
Nợ chồng lắm lắm anh ơi
Bao giờ cho hết mà chơi kẻo già
Ðêm suông vô số cái suông xuồng,
Suông rượu, suông tình, bạn cũng suông!
(Đêm suông phủ Vĩnh - Tản Đà)
Tại gia tòng phụ: khi còn nhỏ ở với gia đình phải theo cha,
Xuất giá tòng phu: khi lập gia đình rồi phải theo chồng,
Phu tử tòng tử: khi chồng qua đời phải theo con.