Ki cóp cho cọp nó tha
Dị bản
Ki cóp cho cọp nó ăn
Ki cóp cho cọp nó ăn
Buồn riêng rồi lại tủi thầm,
Hai tay áo vải ướt đầm cả hai.
Liệu cơm mà gắp mắm ra
Liệu cửa liệu nhà, em lấy chồng đi
Nữa mai quá lứa lỡ thì
Cao thì chẳng tới, thấp thì không thông
Liệu cơm mà gắp mắm ra
Liệu cửa liệu nhà mà gả con vô
Nghĩ xa xôi lại nghĩ gần
Làm thân con nhện mấy lần vương tơ
Chắc về đâu trong đục mà chờ
Hoa thơm mất tuyết, biết nương nhờ về đâu
Số em giàu, lấy khó cũng giàu
Số em nghèo, chín đụn mười trâu cũng nghèo
Phải duyên phải kiếp thì theo
Thân em có quản khó nghèo làm chi!
Chữ nhân duyên thiên tải nhất thì
Giàu ăn, khó chịu, lo gì mà lo
Ai có thân người ấy lo
Ai có bò người ấy giữ
Thân ai nấy lo
Bò ai nấy giữ
Chẳng được miếng thịt miếng xôi
Cũng được lời nói cho tôi bằng lòng.
Chớ lo rằng muộn công danh
Khoa này chẳng đỗ để dành khoa sau.
Nước non lận đận một mình
Thân cò lên thác xuống ghềnh bấy nay
Ai làm cho bể kia đầy
Cho ao kia cạn, cho gầy cò con?
Nước non lận đận một mình
Thương em lên thác xuống ghềnh bấy nay
Ai làm cho bể kia đầy
Cho sông kia cạn, đọa đày thân em.
Bà già đeo bị hạt tiêu
Sống bao nhiêu tuổi nhiều điều đắng cay
Khi say một chén cũng say
Khi nên tình nghĩa một ngày cũng nên
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công
Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui
Người ta rượu sớm trà trưa
Thân em đi sớm về trưa cả đời
Lạy trời ứng nghiệm một lời
Cho em gặp được một người em thương!
Làm trâu tế sống mẹ chồng
Cái ơn mẹ ẵm mẹ bồng chồng con
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ,
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn,
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ.
(Con cò - Chế Lan Viên)