Bà già đã tám mươi tư
Ngồi bên cửa sổ đưa thư kén chồng
Bà già tuổi tám mươi tư
Dị bản
Bà già tuổi tám mươi tư
Ngồi bên cửa sổ viết thư tìm chồng
Bà già đã tám mươi tư
Ngồi bên cửa sổ đưa thư kén chồng
Bà già tuổi tám mươi tư
Ngồi bên cửa sổ viết thư tìm chồng
Từ khi em về làm dâu
Thì anh dặn bảo trước sau mọi lời
Mẹ già dữ lắm em ơi
Nhịn ăn, nhịn mặc nhịn lời mẹ cha
Nhịn cho nên cửa nên nhà
Nên kèo nên cột nên xà tầm vông
Nhịn cho nên vợ nên chồng
Thì em coi sóc lấy trong cửa nhà
Đi chợ thì chớ ăn quà
Về chợ thì chớ rề rà ở trưa
Dù ai bảo đợi bảo chờ
Thì em nói dối: con thơ em về
Bà già đeo bị hạt tiêu
Sống bao nhiêu tuổi nhiều điều đắng cay
Già thì già tóc già râu
Đêm ba bảy vợ, già đâu có già!
Một năm một tuổi một già,
Ba năm một tuổi chi mà đợi anh
Cau già dao bén thì ngon
Người già trang điểm phấn son cũng già
Con ông mà lấy con bà
Trời cho thuận hòa bà lại lấy ông
Cha già con mọn chơi vơi
Gần đất xa trời con chịu mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi
Mẹ ruột, cha ghẻ chịu lời đắng cay
Nực cười cơm cháy quạ tha
Anh cầm duyên em lại, cho già rụng răng
Bữa rày mồng tám tháng ba
Chính thức húy nhật, thật là giỗ anh
Bát cơm, đĩa cá, lưng canh
Nắm rau, hạt muối, xin anh hãy về
Vợ này là vợ chính thê
Phải đời chồng trước thì về ngửi hương
Giỗ này hết khó, hết thương
Hết trông, hết đợi, đoạn trường khúc nôi
Hết buồn rồi lại sang vui
Tiết phu tiết phụ như tôi mấy người?
Nhất tuần mời, nhị tuần mời
Ba năm nay tôi không chửa, sướng đời anh chưa?
Bây giờ tôi được, anh thua
Cho tôi sinh năm đẻ bảy, tôi mua cho ngàn vàng
Vợ chồng đồng tịch, đồng sàng
Đồng sinh đồng tử, giỗ chàng hôm nay
Tại nam quy nam! Tại tây quy tây!
Anh đừng về nữa, nỏ có chi đây mà về!
Tay bưng dưa giá, cá chiên
Chồng thanh, vợ lịch mãi nhìn quên ăn
Ông già bạc phếu râu tôm
Thấy dâu quét bếp còn lườm mắt dê