Mẹ cho bú mớm nâng niu
Tội Trời thì chịu, chẳng yêu bằng chồng
Mẹ cho bú mớm nâng niu
Dị bản
Mẹ cha bú mớm nâng niu
Tội Trời đành chịu, không yêu bằng chồng
Mẹ cha bú mớm nâng niu
Tội Trời đành chịu, không yêu bằng chồng
Mẹ dạy thì con khéo, bố dạy thì con khôn
Con lên ba, mới ra lòng mẹ
Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể
Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày
Mẹ em đẻ em trong chum
Nắp vàng đậy lại, khăn vuông trùm ngoài
Khăn vuông phải nắng thì phai
Củ nâu phải nắng thì mài chẳng ra
Mẹ em đẻ em trong chum
Lấy nắp đậy lại, khăn dum bọc ngoài
Mẹ em đẻ em trong chum
Lấy nắp đậy lại, ngoài trùm vải nâu
Con dế kêu sầu, sao anh không bắt ngắt râu
Để nó kêu rỉ rả suốt đêm thâu, em buồn.
Làm người phải đắn phải đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Làm người phải biết đắn đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Còn trời còn nước còn non
Còn cô bán rượu anh còn say sưa
Còn trời, còn nước còn non
Còn có bạn rượu, anh còn say sưa
– Mẹ ơi năm nay con mười tám tuổi rồi
Chồng con chưa có, mẹ thời tính sao?
Con chim khách nó mách có hai bà mối
Mẹ ngồi thách cưới:
Tiền chẵn năm quan
Cau chẵn năm ngàn
Lợn béo năm con
Áo quần năm đôi
– Mẹ ơi, năm nay con hai mươi ba tuổi rồi
Chồng con chưa có mẹ thời tính sao?
Com chim khách nó mách có hai bà mối
Mẹ ngồi thách cưới:
Tiền chẵn ba quan
Cau chẵn ba ngàn
Lợn béo ba con
Áo quần ba đôi
– Mẹ ơi, năm nay con ba mươi hai tuổi rồi
Chồng con chưa có mẹ thời tính sao?
Con chim khách nó mách có hai bà mối
Mẹ ngồi thách cưới:
Tiền chẵn một quan
Cau chẵn một ngàn
Chó béo một con
Áo quần một đôi
– Mẹ ơi, năm nay con bốn mươi ba tuổi rồi
Chồng con vẫn hoàn chưa có… mẹ thời
Mẹ thời… cho không.
Mèo khen mèo dài đuôi
Chuột khen chuột nhỏ dễ chui dễ trèo
Hơi đâu mà giận người dưng
Bắt sao được cái chim rừng nó bay!
Sa chân bước xuống ruộng dưa
Dù ngay đến mấy cũng ngờ kẻ gian
Ai ơi giữ chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Dù ai nói đông nói tây
Thì ta cũng vững như cây giữa rừng
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Thì ta cũng vững như kiềng ba chân
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân
Lòng thơ lai láng bồi hồi,
Gốc cây lại vạch một bài cổ thi.
(Truyện Kiều)