Một cành tre, năm bảy cành tre
Lấy ai thì lấy, chớ nghe họ hàng
Một cành tre, năm bảy cành tre
Dị bản
Một cành tre, ba bảy cành tre
Phải duyên thì lấy, chớ nghe họ hàng
Một cành tre, năm bảy cành tre
Lấy ai thì lấy, chớ nghe họ hàng
Một cành tre, ba bảy cành tre
Phải duyên thì lấy, chớ nghe họ hàng
Dốt nát tìm thầy
Bóng bẩy tìm thợ
Con chim buồn, con chim bay về cội
Con cá buồn, con cá lội trong sông
Em buồn, em đứng em trông
Ngõ thì thấy ngõ, người không thấy người
Chưa vỡ bọng cứt đã đòi bay bổng
Một lời nói dối, sám hối bảy ngày
Anh thương em nào ai biểu, ai bày
Thâm thâm dịu dịu mỗi ngày mỗi thương
Nước mía trong họ nấu lọc thành đường
Anh thương em anh biết, chớ thói thường biết đâu?
Chim đậu chẳng bắt, đi bắt chim bay
Giường bốn thước hai,
Quan tài bốn thước bảy
Một nhành tre, năm ba nhành trảy, sáu bảy nhành gai
Nhà ai cửa đóng then cài,
Anh vô không đặng, đứng ngoài anh trông.
Một nhành tre, năm ba nhành trảy, sáu bảy nhành gai
Thương em anh chẳng dám đoái hoài
Chờ cho bát nước lên đài sẽ hay
Bảy mươi, mười bảy bao xa,
Bảy mươi có của, mười ba cũng vừa
Thành ngữ kẻ Hán người Hồ, cũng nói tắt là Hán Hồ, vì thế chỉ nỗi đau li biệt của đôi lứa yêu nhau.
Cõi trần thế nhân sinh là khách cả
Nợ phong lưu kẻ giả có người vay
(Nợ phong lưu - Nguyễn Công Trứ)