Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được mà mời
Dị bản
Ăn sao cho được của người
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được của người
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ở chọn nơi
Chơi chọn bạn
Chọn bạn mà chơi
Chọn nơi mà ở
Thuốc đắng dã tật,
Sự thật mất lòng
Người còn thì của cũng còn
Miễn là nhân nghĩa vuông tròn thì thôi
Vô duyên lấy phải chồng già
Kêu chồng thì lỡ kêu cha bạn cười
Xưa kia ngọc ở tay ta
Bởi ta chểnh mảng, ngọc ra tay người
Hỡi người được ngọc đừng cười
Ngọc nơi tay người trước ở tay ta
Xưa kia ngọc ở tay ta
Vì ta thiếu đức, ngọc qua tay người
Trước kia ngọc ở tay ta
Bởi ta chểnh mảng ngọc sa tay người
Ai ơi được ngọc chớ cười
Tôi cầm chẳng mát mượn người cầm cho
Thói thường gần mực thì đen
Anh em bạn hữu phải nên chọn người
Công đâu mà tát nước sông
Công đâu mà bạn với chồng người ta
Nhai kỹ no lâu
Cày sâu tốt lúa
Ai ơi được ngọc đừng cười
Ta đây được ngọc rụng rời tay chân
Đầu đường có một dây leo
Trông cậy sậy nhỏ, ra điều mỉa mai
Rằng: “Sao bé thấp lạ đời,
Trông em, anh cũng nực cười lắm thay”
Nghe lời, sậy mới đáp ngay,
Rằng: “Mày không nghĩ phận mày xem sao,
Nhờ ai mày mới được cao?
Những như thân ấy, còn bao giờ mà?
Ta đây dù thấp là đà,
Tự ta ta mọc, chẳng nhờ cậy ai”
Có đi có lại mới toại lòng nhau
Vuốt mặt nể mũi
Ăn có nơi
Chơi có chốn
Ăn có kêu, làm có mượn
Ăn có mời, làm có khiến
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
Thiếp danh đưa đến lầu hồng
Hai bên cùng liếc, hai lòng cùng ưa
(Truyện Kiều)