Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa nữa người
Trời còn khi nắng khi mưa
Dị bản
Trời có khi nắng khi mưa
Người cũng khi sớm khi trưa thất thường
Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa nữa người
Trời có khi nắng khi mưa
Người cũng khi sớm khi trưa thất thường
Mẹ em đẻ em trong chum
Nắp vàng đậy lại, khăn vuông trùm ngoài
Khăn vuông phải nắng thì phai
Củ nâu phải nắng thì mài chẳng ra
Mẹ em đẻ em trong chum
Lấy nắp đậy lại, khăn dum bọc ngoài
Mẹ em đẻ em trong chum
Lấy nắp đậy lại, ngoài trùm vải nâu
Làm nhà ở dựa bờ sông
Sáng trông cá lội chiều trông chim gù
Làm nhà ở cạnh bờ sông,
Đêm nghe cá quẫy, ngày trông chim gù.
Đêm khuya anh lén mẹ, bước nhẹ vô phòng
Thấy nàng còn ngủ, anh ôm lòng trở ra
Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ngời ngời biển Đông
Núi cao biển rộng mênh mông
Công cha nghĩa mẹ ghi lòng con ơi
Ấy ai cắt mối tơ mành
Cho thuyền quên bến cho anh quên nàng
Bói cho một quẻ trong nhà
Con heo bốn cẳng, con gà hai chân
Hai ta đã đẹp đôi rồi
Ai dèm pha chớ đoạn, ai vẽ vời chớ nghe
Ngã ba, ngã bảy nước chảy vòng cung
Anh thương em thảm thiết vô cùng
Biết cha với mẹ có dùng hay không?
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
"Xã hội ta xưa quan niệm lũ xướng ca vô loài là một tầng lớp vô luân. Họ bị coi là vô luân không phải vì họ sa đọa, chính sự sống của họ cũng không phải là sa đọa, mà chỉ vì những vai trò của họ đóng khi xướng hát: họ bị coi là vô luân ở đây vì người con có thể đóng một vai vua và người cha đóng vai bày tôi quỳ lạy, anh em ruột có thể đóng đôi vợ chồng, và vợ chồng lại có thể đóng vai mẹ con hoặc cha con... Tất cả cái vô luân là ở đây, ở đấy luân thường đã không còn nữa, mặc dầu chỉ trong những lúc trình diễn." (Phong tục Việt Nam – Toan Ánh)
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai
(Truyện Kiều)
Cho hay là thói hữu tình
Đố ai dứt mối tơ mành cho xong
(Truyện Kiều)