Trời sinh con mắt là gương
Người ghét ngó ít, người thương ngó nhiều
Trời sinh con mắt là gương
Dị bản
Trời sanh con mắt là gương
Người ghét ngó ít, người thương ngó hoài
Trời sanh con mắt là gương
Người ghét ngó ít, người thương ngó hoài
Thóc bồ thương kẻ ăn đong
Có chồng thương kẻ nằm không một mình
Ngày ngày cắp nón ra đi
Buôn gì chẳng có, bán gì thì không
Im lặng mà chẳng nói năng
Gật đầu mỉm miệng rằng anh yêu nàng
Mượn người mai mối đưa sang
Cầu trời khấn Phật cho chàng đẹp duyên
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Ưa nhau cũng thể nàng dâu, mẹ chồng
Nhong nhong ngựa ông đã về
Cắt cỏ Bồ Đề cho ngựa ông ăn
Chồng khôn vợ được đi hài
Vợ khôn chồng được có ngày cậy trông
Chồng khôn vợ được đi hài
Vợ khôn chồng được nhiều bài cậy trông
Chồng sang vợ được đi giày
Vợ sang chồng phải ăn mày có khi
Mạn Hảo cũng là một địa danh vùng Vân Nam, ngày xưa người ta lên miền ngược Hà Giang hay lên tận Mạn Hảo mua trà về đều gọi chung là trà mạn hay trà mạn hảo.
"... Vẫn còn quen cái thói phong lưu, nhiều khi qua chơi ao sen nhà ai, gặp mùa hoa nở, cụ lại còn cố bứt lấy ít nhị đem ướp luôn vào gói trà giắt trong mình, nếu đấy là trà mạn cũ."
(Những chiếc ấm đất - Nguyễn Tuân)