Dễ mình dễ ta
Khó mình khó ta
Dễ mình dễ ta
Khó mình khó ta
Mật ngọt mà rót thau đồng
Miệng thì đằm thắm, nhưng lòng thờ ơ
Đôi ta như thể bàn cờ
Mỗi người mỗi nước, nên ngờ cho nhau
Em về Bồ Địch giếng vuông
Sáo treo bốn bức, em buồn nỗi chi?
– Anh buồn em lại vui chi?
Vui thời vui gượng có khi khóc thầm.
Anh về Bồ Địch giếng vuông
No cơm ấm chiếu, luông tuồng bỏ em
Em là con gái có chồng
Mồ cha những đứa đem lòng nọ kia
Hung chi hơn gạo
Bạo chi hơn tiền
Ép liễu nài hoa
Tiền vào quan như than vào lò
Của vào quan như than vào lò.
Thùng thùng cắc cắc
Ông Đắc cháy nhà
Cháy ba hàng cột
Cháy một con trâu
Cháy râu ông Đắc
Ăn ngay ở thật
Mọi tật mọi lành
Thấy em tốt mã anh lầm
Bây giờ so lại, giận bầm lá gan
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai
(Truyện Kiều)
Phải là con mẹ, con cha
Thì sinh ở đất Duyên Hà, Thần Khê
Vừa khấn dứt lời thì bà sinh một hoàng tử “Tư trời rạng rỡ, thần sắc anh dị, tuấn tú, sáng suốt, thực là bậc anh minh” (Đại Việt Sử Ký Toàn Thư), đặt tên là Lê Tư Thành, chính là vua Lê Thánh Tông sau này.