Nuôi con mới biết sự tình
Cảm thương cha mẹ nuôi mình ngày xưa
Nuôi con mới biết sự tình
Dị bản
Nuôi con mới biết sự tình
Thầm thương cha mẹ nuôi mình khi xưa
Nuôi con mới biết sự tình
Cảm thương cha mẹ nuôi mình ngày xưa
Nuôi con mới biết sự tình
Thầm thương cha mẹ nuôi mình khi xưa
Lấy anh không đói, chẳng no
Bảy ngày một bữa, kéo giò chẳng lên
Đôi ta đã trót lời thề
Ở đây thì nhớ, ra về thì thương
Ra về lòng những vấn vương
Ái ân ngàn nỗi, nẻo đường chia đôi
Còn duyên năm nguyền mười hẹn
Hết duyên một hẹn cũng không
Gió chiều nào, bay theo chiều ấy
Trước kia em nói rằng em lấy chồng quan
Sao bây giờ em chẳng hưởng giàu sang
Mà đi phơi nắng, bán than đen sì
Đèn lồng khi xách khi treo
Vợ chồng khi thảm khi nghèo có nhau
Anh về biết lấy chi đưa
Quýt cam còn nhỏ, buồng dừa còn non
Củ lang mỏng vỏ đỏ da
Ai về Long Phụng theo ta mà về
Ai về Long Phụng thì về
Gần sông tắm mát, chợ kề một bên.
Khôn cho người ta vái
Dại cho người ta thương
Dở dở ương ương chỉ tổ cho người ta ghét
Con đi mười mấy năm trời,
Một thân, một bóng, nửa đời gió sương.
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương,
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
(Thư gửi thầy mẹ - Nguyễn Bính)