Gắp lửa bỏ tay người
Gắp lửa bỏ tay người
Dị bản
Bốc lửa bỏ bàn tay
Gắp lửa bỏ tay người
Bốc lửa bỏ bàn tay
Tiền quý, quỳ tiến
Đá mèo quèo chó
Lòng người mới thật hiểm sâu
Chỉ trong gang tấc biết đâu mà lường
Trông trăng mà thẹn với trời
Soi gương mà thẹn với người trong gương
Thân này đáng giá nghìn vàng
Bắt đem dãi nắng dầm sương bấy chầy
Sao lòng nhiều nỗi đắng cay
Bấy lâu thảm chất sầu xây nên thành
Miếng trầu ai rọc ai têm
Miếng cau ai bổ mà nên vợ chồng
Ngó lên trên trời, trời cao trăng tỏ
Ngó xuống bụi cỏ, giọt nhỏ sương sa
Nào ai phân rẽ đôi ta?
Thiếp một đường chàng một nẻo, kêu ca không thấu trời
Tay bưng một dĩa mắm lầm
Vừa đi vừa hát, té cái ầm xuống sông
Ai giàu thì mặc ai giàu
Tớ về nhà tớ hái dâu chăn tằm
Tớ chăn tằm lấy tơ tớ dệt
May áo quần khỏi rét ai ơi
Tham chi tấm áo của người
Họ cho tớ mặc lại đòi tớ ngay
Yêu nhau chưa ráo mồ hôi
Chưa tan buổi chợ đã rời nhau ra
Gặp nhau chưa ráo mồ hôi
Chưa tan cối gạo đã rời nhau ra.
Yêu nhau chưa ráo mồ hôi
Chưa tan buổi chợ đã chia đôi ngả đường
Tam tinh khoá sọ thì chừa
Đốm đuôi sát chủ thì đưa vô lò
Ngoài làng bênh họ, trong họ bênh anh em
Đi làng bênh họ, về họ bênh anh em
Heo chết không sợ nước sôi
Người xưa có phong tục mời ăn trầu khi gặp nhau. Trầu cau tượng trưng cho tình yêu đôi lứa, vợ chồng, nên là một lễ vật không thể thiếu trong các dịp cưới hỏi.
Nghe nghệ sĩ nhân dân Thu Hiền hát bài Hoa cau vườn trầu.
Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa?
Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!
(Truyện Kiều)
Sau này thành ngữ "giá trị liên thành" dùng để chỉ những vật rất quý giá.