Nhất cao là núi Tản Viên
Nhất sâu là vũng Thủy Tiên cửa Vường
Nhất cao là núi Tản Viên
Dị bản
Nhất cao là núi Tản Viên
Nhất thanh, nhất lịch là tiên trên đờiNhất cao là núi Tản Viên
Bình yên vạn sự là tiên trên đời
Nhất cao là núi Tản Viên
Nhất thanh, nhất lịch là tiên trên đời
Nhất cao là núi Tản Viên
Bình yên vạn sự là tiên trên đời
Thui trâu nửa mùa hết rơm
Thui chó nửa mùa hết rơm
Bói cho một quẻ trong nhà
Con heo bốn cẳng, con gà hai chân
Phụ mẫu thiếp cũng như phụ mẫu chàng
Khắc một bia đá bốn chữ vàng thờ chung
Cầm tay em như ăn bì nem gỏi cuốn
Dựa lưng nàng như uống chén rượu ngon
Anh về em cũng về theo
Mẹ anh đóng cửa, em leo cột nhà.
Ăn thì ăn trước ngồi trên
Đến chừng đánh giặc thì rên hừ hừ
Gác chuông Kẻ Thượng,
Hương án Xa Lang,
Tam quan Tự Đồng
Buôn tàu bán bè không bằng ăn dè hà tiện
Buôn tàu buôn bè không bằng dè miệng
Buôn tàu buôn bè không bằng ăn dè lỗ miệng
Buôn thủy buôn vã chẳng đã hà tiện
Con đi mười mấy năm trời,
Một thân, một bóng, nửa đời gió sương.
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương,
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
(Thư gửi thầy mẹ - Nguyễn Bính)
Đình thoa trường nhiên tư viễn nhân,
Độc túc cô phòng lệ như vũ.
(Ô dạ đề - Lí Bạch)
Tản Đà dịch:
Dừng thoi buồn bã nhớ ai,
Phòng không gối chiếc, giọt dài tuôn mưa.