Mình về mình bỏ ta đây
Như con tơ rối gỡ ngày nào xong.
Mình về mình bỏ ta đây
Dị bản
Biết nhau đó bỏ nhau đây
Như con tơ rối gỡ ngày nào xong
Mình về mình bỏ ta đây
Như con tơ rối gỡ ngày nào xong.
Biết nhau đó bỏ nhau đây
Như con tơ rối gỡ ngày nào xong
Ăn cơm mắm, thấm về lâu.
Khuyên em chớ ngại nắng mưa
Của chồng công vợ, bao giờ quên nhau
Gái khôn trai dỗ, lâu buồn cũng xiêu
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Một lo đứng cửa trông ra
Hai lo đi lấy chồng xa nước người
Ba lo sợ chị em cười
Bốn lo đi ngược về xuôi sao đành
Năm lo lúc tử lúc sinh
Sáu lo con cái một mình đường xa
Bảy lo còn chút mẹ già ai nuôi
Chín lo em thiệt cả mười
Để em kiếm lối tìm nơi đi về
Dì Hai ơi hỡi dì Hai
Miệng nhai bánh tráng, miệng nhai cùi dừa
Nằm giữa không mất phần chăn
Ở nhà nồng nực lắm thay
Ra đi bán quạt, đụng ngày gió xuân
Cái quạt mười tám cái nan,
Ở giữa phết giấy, hai nan hai đầu.
Quạt này anh để che đầu,
Đêm đêm đi ngủ chung nhau quạt này.
Ước gì chung mẹ chung thầy,
Để em giữ cái quạt này làm thân!
Rồi ta chung gối, chung chăn,
Chung quần chung áo, chung khăn đội đầu.
Nằm thời chung cái giường Tàu,
Dậy thời chung cả hộp trầu ống vôi.
Ăn cơm chung cả một nồi,
Gội đầu chung cả dầu hồi nước hoa.
Chải đầu chung cả lược ngà,
Soi gương chung cả nhành hoa giắt đầu.
Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi, ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước đục đau lòng cò con
Nước trong khỏa múc một vùa
Thương em cho trọn một mùa tháng Giêng
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
(Tì bà - Bích Khê).
Từ này cũng được phát âm thành dùa.