Thế gian lắm kẻ mơ màng
Thấy hòn son thắm ngỡ vàng trời cho
Thế gian lắm kẻ mơ màng
Dị bản
Thế gian nhiều kẻ mơ màng
Trông thấy gạch thắm tưởng vàng mừng reo
Thế gian lắm kẻ mơ màng
Thấy hòn son thắm ngỡ vàng trời cho
Thế gian nhiều kẻ mơ màng
Trông thấy gạch thắm tưởng vàng mừng reo
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Nào ai vun xới cho mày, mày ăn?
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng
Ba năm ở với người đần
Chẳng bằng một lúc ghé gần người khôn
Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Tay đâu mà bụm miệng người thế gian
Lấy chồng từ thuở mười lăm
Chồng chê tôi bé chẳng nằm cùng tôi
Ðến năm mười tám, đôi mươi
Tôi nằm dưới đất, chồng lôi lên giường
Một rằng thương, hai rằng thương
Có bốn chân giường gãy một còn ba
Ai về nhắn mẹ cùng cha
Chồng tôi nay đã giao hoà với tôi
Uống nước nhớ nguồn
Uống nước sông, nhớ mạch suối
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cây nào mà chẳng có sâu chạm cành
Tằm vương tơ, nhện cũng vương tơ
Mấy đời tơ nhện được như tơ tằm!
Sớm mưa, trưa nắng, chiều nồm
Cười đó khóc đó một mồm mà ra
Biết thì thưa thốt
Không biết thì dựa cột mà nghe
Khóc vì nỗi thiết tha sự thế,
Ai bày trò bãi bể nương dâu
(Cung oán ngâm khúc – Nguyễn Gia Thiều)
Hiện nay Đà Nẵng là một thành phố hiện đại, trong lành, có tiềm năng du lịch rất lớn, và được xem là thành phố đáng sống nhất Việt Nam.