Làm khi lành để dành khi đau
Làm khi lành để dành khi đau
Dị bản
Mần khi lành để dành khi ốm
Làm khi lành để dành khi đau
Mần khi lành để dành khi ốm
Xấu lá gói chẳng đặng nem
Tại anh chậm bước nên em có chồng
Nhẫn đeo tay mọi khi ngắm nghía
Lược cài đầu thuở bé vui chơi
Ví bằng anh chửa có nơi
Thì em vượt suối vạch trời em sang
Lòng em cũng muốn đa mang
Còn e thân phận dở dang giữa vời
Cho nên chẳng muốn trao lời
Song tình như đã trọn đời không quên
Tình không quên, nghĩa không quên
Ai đem chìa bạc tra lên khóa vàng
Trách vì một nỗi lệ làng
Cho nên duyên phận nhỡ nhàng đôi ta
Xấu tre uốn chẳng nên cần
Xấu trai nên chẳng được gần với em
Nghèo bán chó
Khó bán con
Thùng thùng cắc cắc
Chim đậu không bắt, để bắt chim bay
Cưới em chẳng đặng, anh thương hoài ngàn năm.
Ngó lên cây mít ít trái, nhiều xơ
Con gái lẳng lơ, trai kia bậy bạ
Con gái đàng hoàng, trai nọ dám đâu
Em buồn vì đã lỡ duyên
Anh buồn vì chẳng được yên gia đình
Lỗ mũi mà hỉnh ngửa lên
Bạc tiền chồng chất một bên chẳng còn
Khôn ngoan chẳng lọ nói nhiều
Người khôn nói một vài điều cũng khôn
Đêm nằm lưng chẳng bén giường
Cũng vì một nỗi người thương trao lời
Trao lời mà chẳng trao duyên
Để thương để thảm, để phiền cho nhau
Ví bằng thú thật cùng ta
Cũng dung kẻ dưới mới là lượng trên
(Truyện Kiều)
Thôi em chả dám đa mang nữa
Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng
(Xuân tha hương - Nguyễn Bính)
Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa?
Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!
(Truyện Kiều)