Hoa thơm trồng dựa cành rào
Gió nam, gió chướng, gió nào cũng thơm
Hoa thơm trồng dựa cành rào
Dị bản
Hoa thơm trồng dựa hàng rào
Gió nam, gió bắc gió nào cũng thơm.
Hoa thơm trồng dựa hàng rào
Gió nam, gió bắc gió nào cũng thơm.
Ðêm qua mưa bụi gió may
Gió rung cành bạc, gió lay cành vàng
Em với chàng cùng tổng khác làng,
Nào em có biết ngõ chàng ở đâu?
Một thương, hai nhớ, ba sầu,
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi.
Thương chàng lắm lắm chàng ơi!
Biết đâu thanh vắng em ngồi thở than.
Muốn than mà chẳng gặp chàng,
Kìa như lá đổ bên ngàn Lũng Tây,
Lá đổ còn có khi đầy,
Thương chàng biết thuở nào khuây hở chàng?
Nguồn ân bể ái hẹn hò
Một ngày nên nghĩa chuyến đò nên quen
Công cha nghĩa mẹ thiếp đền
Xin chàng đừng có kết duyên chốn nào
Xin đừng đứng thấp trông cao
Xin đừng tơ tưởng chốn nào hơn đây
Xin đừng tham gió bỏ mây
Tham vườn táo rụng bỏ cây nhãn lồng.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Giỏ nhà ai, quai nhà nấy
Gió chiều nào che chiều ấy
Gió chiều nào theo chiều nấy
Mượn gió bẻ măng
Lựa gió bẻ măng
Nhờ gió bẻ măng
Thừa gió bẻ măng
Góp gió thành bão
Nói bóng nói gió
Lời nói gió bay
Vàng mây thì gió, đỏ mây thì mưa
Vàng trời thì gió, đỏ trời thì mưa
Gió nam thổi xuống lò vôi
Ai đồn với bạn ta có đôi bạn buồn?
Gió nam thổi xuống lò vôi
Ai đem tin cho bạn biết ta có đôi bạn buồn
Hiu hiu gió thổi lò vôi
Ai đem tin cho bạn ta có đôi bạn buồn?
Phất phơ ngọn cỏ gió lùa
Thấy em cười gượng anh chua xót lòng
Gió đánh đò đưa gió đập đò đưa
Sao cô mình lơ lửng mà chưa có chồng
Gió đánh cành hồng, gió đập cành hồng
Hỡi cô mình đã muốn lấy chồng hay chưa
Thân em như trái xoài trên cây
Gió đông, gió tây, gió nam, gió bắc,
Nó đánh lúc la, lúc lắc trên cành
Một mai rơi xuống biết đành vào tay ai?
Liệu gió phất cờ
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
(Thơ tình cuối mùa thu - Xuân Quỳnh)
Người xưa có phong tục mời ăn trầu khi gặp nhau. Trầu cau tượng trưng cho tình yêu đôi lứa, vợ chồng, nên là một lễ vật không thể thiếu trong các dịp cưới hỏi.
Nghe nghệ sĩ nhân dân Thu Hiền hát bài Hoa cau vườn trầu.
Hẹn cùng ta Lũng Tây nham ấy,
Sớm đã trông nào thấy hơi tăm.
Ngập ngừng lá rụng cành trâm,
Thôn trưa nghe dậy tiếng cầm lao xao.
(Chinh phụ ngâm - Đặng Trần Côn, bản dịch của Đoàn Thị Điểm).
Mộc dục tịnh nhi phong bất đình
Tử dục dưỡng nhi thân bất tại
Nghĩa là:
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Con muốn nuôi mà cha mẹ không còn sống.