Lúc sống thời chẳng cho ăn
Đến khi thác xuống, làm văn tế ruồi
Lúc sống thời chẳng cho ăn
Dị bản
Sống thì chẳng cho ăn nào
Chết thì cúng giỗ, mâm cao cỗ đầy
Sống thì chẳng cho ăn nào
Chết thì cúng giỗ, mâm cao cỗ đầy
Con giữ cha, gà giữ ổ
Cơm cha thời ngon, cơm con thời đắng
Sẩy cha, ăn cơm với cá
Sẩy mẹ, liếm lá dọc đường
Công cha nghĩa mẹ ai đền
Mà em ông áo ôm mền theo anh?
Trách cha trách mẹ tôi nay
Sinh tôi sao chẳng chọn ngày mà sinh!
Kiếm nơi cha thảo mẹ hiền
Gửi thân khuya sớm bạc tiền không ham
Cái cò trắng bạc như vôi
U ơi u lấy vợ hai cho thầy
Có lấy thì lấy vợ gầy
Đừng lấy vợ béo, mà nó đánh cả thầy lẫn u
Em thương anh cuốn gói cho tròn,
Chờ ba má ngủ, chun lòn cửa sau,
– Anh ơi, ơn cha em chưa trả, nghĩa mẹ em chưa đền,
Sao anh dám biểu em cuốn mền theo anh?
Anh thương em cởi áo vo tròn
Chờ cha mẹ ngủ, chun lòn cửa sau.
Trèo lên cây trắc ngắt lá đinh lăng
Dòm xuống thấy có chữ rằng:
“Họa phước vô môn”
Trai khôn khó kiếm, gái khôn khó tìm
Ngó lên trăng khuyết lưỡi liềm
Muốn vô gá nghĩa, sợ nỗi niềm mẹ cha.
Chữ rằng “Họa phước vô môn”
Sang giàu dễ kiếm, người khôn khó tìm
Bây giờ gương vỡ lại lành,
Khuôn thiêng lừa lọc, đã đành có nơi.
(Truyện Kiều)