Không đi thì sợ quan đòi
Dị bản
Ở lại thì sợ huyện đòi
Ra đi thì nhớ cá mòi kho me.
Ở lại thì sợ huyện đòi
Ra đi thì nhớ cá mòi kho me.
Bây giờ anh hết lòng thương,
Duyên tình đứt gánh giữa đường tại anh.
Dài lưng tốn vải
Áo cũ để mặc trong nhà,
Áo mới để mặc khi ra ngoài đường
Trời hè lắm trận mưa rào
Gặt sớm phơi sớm liệu sao cho vừa
Khuyên em chớ ngại nắng mưa
Của chồng công vợ bao giờ quên nhau.
Trượt vỏ dưa, thấy vỏ dừa cũng sợ
Công cha nghĩa mẹ ai đền
Mà em ông áo ôm mền theo anh?
Thân em thẳng như cái cột buồm
Hai bên chằng kéo, sợ luồng gió Đông
Chưa chồng ở vậy cho nguyên
Để rồi anh dọn chiếc thuyền quyên rước em về
Đỉnh Hoa biểu từ khơi bóng hạc
Gót Nam Du nhẹ bước tang bồng
(Nhị thập tứ hiếu)
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng
(Truyện Kiều)
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
(Tì bà - Bích Khê).