Xứ hiểm địa chim kêu vượn hú
Dế ngâm sầu nhiều nỗi đa đoan
Ngó dưới sông thấy cá mập lội nghinh ngang
Nhìn dưới suối thấy sấu nằm hơn trăm khúc
Con tới đây là nguồn cao nước đục
Loài thú cầm nhiều thứ gớm ghê
Gấu chằn tinh lai vãng dựa bên hè
Còn gấu ngựa tới lui khít vách
Ra một đỗi xa ngoài mé rạch
Thấy beo nằm đếm biết mấy ngàn
Ngó lên bờ thấy cọp dọc ngang
Lần tay tính biết bao nhiêu chục
Bầy chồn cáo đua nhau lúc nhúc
Lũ heo rừng trừng giỡn bất loạn thiên
Đá chân hòn hươu chạy giáp dấu liền
Nhìn triền núi nai đi nối gót
Đôi vượn bạch nựng con thảnh thót
Cặp dã nhơn cất tiếng rảnh rang
Ngó sau lưng thấy kỳ lân lửa mặt đỏ nanh vàng
Nhìn trước mặt voi đông lố nhố
Hướng Đông Bắc công kêu tố hộ
Cõi Tây Nam gà rừng gáy ó o
Ngó trên cây thấy khỉ đột mặt đen mò
Nhìn xuống đất thấy lọ nồi nhăn răng trắng xác
Xứ Tà Lơn nhiều con thú ác
Lọt vào rừng ắt chẳng đặng về
Muôn đàn ong xây tổ tứ bề
Loài ong độc kể sao cho hết
Các thứ kiến, kiến nào cũng nghiệt
Dòng kiến hùm đếm biết ngàn bao
Đường cheo đi qua lại non đèo
Dấu thỏ lội dưới chân non liễu
Dòng đẻn cườm rất nên quá dữ
Chạm vào người ắt phải bỏ mình
Loài sứa gai đụng tới thêm kinh
Con cá cóc chạm vào đau nhức
Cá mang ếch trúng vào thúi thịt
Lưỡi hồng đao mang nó khó ngồi
Sớm mơi ra vào muỗi tựa trấu xay
Rạng đông rồi bù mắt lấp chân tay
Sau bực thạch biết bao nhiêu con vích
Trước sân đình rắn hổ ở chật đường
Khi lặn trời gối tuyết dầm sương
Giờ tắt nắng đồi mồi ra hứng tuyết
Bầy chim ấy đố ai biết hết
Muôn thú cầm người thấy hảo tình
Khi lặng trời bầy sam nổi linh đinh
Cơn sóng gió cua bò chật đất
Ốc len ở như bao hòn núi chất
Biển bãi bùn sò ở bất loạn thiên
Kìa là chim phụng, chim loan, cao các,
Hồng hoàng thẳng cánh bay lên…
Vè Tà Lơn
Dị bản
Tà Lơn xứ rày con tạm ở
Làm lưới chài ngày tháng náu nương
Gởi thơ về cha mẹ tỏ tường
Cùng huynh đệ ngỏ cho hãn ý
Kể từ lúc bôn trình vạn lí
Đến bây giờ hơn bảy năm dư
Nghiêng mình nằm nhớ tới mẫu từ
Ngồi chờ dậy ruột tằm quặn thắt
Nhớ huynh đệ dầm tuông nước mắt
Tủi phận con ruột thắt từ hồi
Vận bất tề nên trẻ nổi trôi
Thời bất đạt nên con xa xứ
Con cũng biết mười ân vẹn giữ
Dạ lâm bền ba thảo ghi lòng
Câu tam niên nhũ bộ bất vong
Nghĩa thập ngoạt lòng con lo trả
Trời nỡ khiến con thời một ngả
Còn mẹ cha huynh đệ một nơi
Bảy ngày Xuân con chịu tả tơi
Ba bữa Tết khoanh tay ngồi ngó
Xứ lạ lùng con có một mình
Cơn nguy hiểm biết ai phò trợ
Bởi thiếu thốn bao nhiêu đồng nợ
Nay thân con phải chịu đọa đày
Việc ở ăn nhiều nỗi đắng cay
Vái Trời Phật sớm về quê cũ
Xứ hiểm địa chim kêu vượn hú
Dế ngâm sầu nhiều nỗi đa đoan
Ngó xuống sông cá mập lội dư ngàn
Nhìn bên lạch sấu nằm hơn trăm khúc
Nơi con tới đầm sâu nước đục
Loại thú cầm trông thấy chỉn ghê
Giống chằn tinh lai vãng dựa xó hè
Con gấu ngựa tới lui kề bên vách
Bầy chồn cáo đua chen lúc nhúc
Lũ heo rừng chạy giỡn bất loạn thiên
Quanh mình con nhiều dữ ít hiền
Nẻo sinh lộ đầy hố hầm rắn rít
Cá mao ếch đâm nhầm thúi thịt
Lưỡi hồng đao mang lấy nó khó ngồi
Rừng mây gai đâm xướt máu rơi
Trời chưa xế mù sa thấm thót
Trên chót núi nai đi nối gót
Cặp dã nhân kêu tiếng rảnh rang
Ngó sau lưng kì lân mắt đỏ vàng
Nhìn phía trước voi đen huyền như hổ
Hướng Đông Bắc con công kêu tố hộ
Cõi Tây Nam gà rừng gáy ó o
Chốn ma thiêng nước độc vô bờ
Xin Trời Phật Thánh Thần phò hộ.
Bình luận