Nghèo giữa thị thành không người hỏi
Giàu tại rừng sâu lắm kẻ tìm
Nghèo giữa thị thành không người hỏi
Dị bản
Khó giữa chợ không ai màng tới
Giàu rừng sâu nhiều kẻ vãng lai
Nghèo giữa thị thành không người hỏi
Giàu tại rừng sâu lắm kẻ tìm
Khó giữa chợ không ai màng tới
Giàu rừng sâu nhiều kẻ vãng lai
Yêu nhau chẳng lo giàu nghèo
Một manh áo rách, bạc đầu vẫn duyên
Nghèo thì dễ ở, dễ ăn
Giàu thì cửa ngáng, cửa ngăn khó vào
Tui ngồi đây vớt nắm tai bèo
Cọp gần tui không sợ, sợ nghèo xa nhau
Ước gì em hóa ra bèo
Anh hóa ra nước đói nghèo có nhau
Biết ai là khó, ai giàu
Mà em đưa duyên đi chọn, cho rầu duyên đi
Thương nhau chẳng luận sang hèn
Nghĩa nhân mới trọng, bạc tiền đâu hơn
Thương nhau cắt tóc mà thề
Khó nghèo cũng chịu, chớ hề bỏ nhau
Trông lên trời, trời cao vằng vặc
Ngó xuống đất, đất rộng thênh thang
Thương em nhưng sợ lỡ làng
Nhà cao cửa rộng, em đâu màng tới anh
Xấu như ma vinh hoa cũng đẹp
Đừng tham da trắng tóc dài
Đến khi lỡ bữa chẳng mài mà ăn
Thắp đuốc tìm giàu, giàu chẳng thấy
Cầm gươm chém khó, khó theo sau