Nhất cao là núi Tản Viên
Nhất sâu là vũng Thủy Tiên cửa Vường
Nhất cao là núi Tản Viên
Dị bản
Nhất cao là núi Tản Viên
Nhất thanh, nhất lịch là tiên trên đờiNhất cao là núi Tản Viên
Bình yên vạn sự là tiên trên đời
Nhất cao là núi Tản Viên
Nhất thanh, nhất lịch là tiên trên đời
Nhất cao là núi Tản Viên
Bình yên vạn sự là tiên trên đời
Núi kia ai đắp nên cao
Sông kia biển nọ ai đào mà sâu?
Non cao cũng có đường trèo
Đường dẫu hiểm nghèo cũng có lối đi
Đông tay núi lăn
Đông ăn núi lở.
Bạc tình chi lắm ai ơi
Lên non cao trở mặt, xuống dốc dài quay lưng
Lời nguyền có cụm núi xanh
Bao giờ cội rũ thì cành mới rơi
– Hai bên rừng núi rậm rì
Ở giữa có khe nước chảy (chớ) anh đi đường nào?
– Hai tay anh nương hai cái cù lao
Nước chảy mặc nước anh cứ chống sào anh qua
Cheo leo núi đá xây thành
Đầu non mây trải, chen cành suối tuôn
Biển khơi, nước chẳng quên nguồn
Gành xa sóng vỗ tiếng luồn trong hoa
Ăn một bữa một heo
Không bằng ngọn gió ngoài đèo thổi vô
Chim buồn tình chim bay về núi
Cá buồn tình cá lủi xuống sông
Anh buồn tình anh dạo chốn non bồng
Dạo miền sơn cước, xuống chốn ruộng đồng mới gặp em
Chim buồn chim bay về núi
Cá buồn cá chúi xuống sông
Người buồn ra ngõ đứng trông
Ngõ thì thấy ngõ, người không thấy người
Con chim buồn, con chim bay về cội
Con cá buồn, con cá lội trong sông
Em buồn, em đứng em trông
Ngõ thì thấy ngõ, người không thấy người
Chim buồn chim bay về núi
Cá buồn cá chúi xuống sông
Anh buồn thơ thẩn mé sông
Chờ khi thấy em, anh trong lòng mới vui
Ai đem tôi đến chốn này
Bên kia thì núi bên này thì sông
Ai đem tôi đến đồng không
Để tôi vơ vẩn tôi mong tôi chờ
Tạnh trời mây kéo về non
Hẹn cùng cây cỏ chớ còn mong mưa
Tạnh trời, mây kéo về non
Nhìn xa cây cỏ, lòng còn trông mưa
Tạnh trời mây kéo về non
Thẹn thùng cây cỏ vẫn còn trông mưa
Trăng mờ còn tỏ hơn sao
Dẫu rằng núi lở còn cao hơn đồi
Châu Giang là phân lưu cũ của sông Hồng, nối với sông Hồng bằng hai cửa: cửa Yên Lệnh-Mạc (Duy Tiên- Lý Nhân) và cửa Hữu Bị, xã Nhân Hậu (Lý Nhân).