Miệng ông cai, vai đầy tớ
Dị bản
Miệng ông cai, vai tên lính
Miệng ông cai, vai tên lính
Lên rừng ngắt lá nhuộm vàng
Ngả nghiên ngả bút thử lòng nhau chơi
Bây giờ ba ngả bốn nơi
Đấy có người ngãi đấy rời đây ra
Một ngày thì cũng một xa
Như chim nhớ tổ như ta nhớ mình
Dù rằng bác mẹ chẳng xin
Ta thử đứng lại xem mình lấy ai
Đêm năm canh mong cho chóng sáng chàng ơi
Hỡi người quân tử lấy người ở đâu?
Nhờ ai cho gà đỏ đuôi
Nhờ ai mà được cưỡi voi, ngồi thuyền
Nhờ ai có bạc, có tiền
Nhờ ai mà có nàng tiên đứng hầu
Nhờ ai có ruộng, có trâu
Nhờ ai mà có mâm thau, đũa ngà
Nhờ ai có lụa, có là
Vợ gọi bằng bà, con gọi cậu, cô
Đến khi giặc Pháp tràn vô
Quan nhỏ tếch mất, quan to chạy dài
Ai ơi, có thế chăng ai?
Áo anh xếp để trong phòng
Mở ra thấy áo trong lòng thêm thương
Trời mưa cho ướt lá bầu
Anh làm lính lệ đi hầu ông quan
Thương người mũ bạc, đai vàng
Đem thân mà đội mâm cam cho đành!
Chiều chiều ai đứng hàng ba,
Quần đen áo trắng nết na dịu dàng
Chiều chiều buồn miệng nhai trầu,
Nhớ người quân tử bên cầu ngẩn ngơ
Ngọc lành còn đợi giá cao
Chờ người quân tử em giao nghĩa tình
Ở náu nương chờ người quân tử
Ngọc lộn bùn chờ thuở nước trong
Bốn mùa bông cúc nở sây
Lòng thương quân tử, cha mẹ rầy vẫn thương
Trách thân mà lại giận trời,
Trách chàng quân tử ở ra người thờ ơ.
Phòng không để thiếp đợi chờ,
Năm canh vò võ những là thở than.
Nào khi họp mặt chén vàng,
Non nguyền biển hẹn tưởng chàng chẳng quên.
Ai ngờ ra dạ bạc đen,
Say bên nhan sắc bỏ bên ngãi tình.
Để cho em vò võ một mình,
Tương tư khắc khoải, bệnh thất tình đầy vơi.
Trách thân mà lại giận trời.