Làm người phải đắn phải đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Làm người phải đắn phải đo
Dị bản
Làm người phải biết đắn đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Làm người phải đắn phải đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Làm người phải biết đắn đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Còn trời còn nước còn non
Còn cô bán rượu anh còn say sưa
Còn trời, còn nước còn non
Còn có bạn rượu, anh còn say sưa
– Mẹ ơi năm nay con mười tám tuổi rồi
Chồng con chưa có, mẹ thời tính sao?
Con chim khách nó mách có hai bà mối
Mẹ ngồi thách cưới:
Tiền chẵn năm quan
Cau chẵn năm ngàn
Lợn béo năm con
Áo quần năm đôi
– Mẹ ơi, năm nay con hai mươi ba tuổi rồi
Chồng con chưa có mẹ thời tính sao?
Com chim khách nó mách có hai bà mối
Mẹ ngồi thách cưới:
Tiền chẵn ba quan
Cau chẵn ba ngàn
Lợn béo ba con
Áo quần ba đôi
– Mẹ ơi, năm nay con ba mươi hai tuổi rồi
Chồng con chưa có mẹ thời tính sao?
Con chim khách nó mách có hai bà mối
Mẹ ngồi thách cưới:
Tiền chẵn một quan
Cau chẵn một ngàn
Chó béo một con
Áo quần một đôi
– Mẹ ơi, năm nay con bốn mươi ba tuổi rồi
Chồng con vẫn hoàn chưa có… mẹ thời
Mẹ thời… cho không.
Mèo khen mèo dài đuôi
Chuột khen chuột nhỏ dễ chui dễ trèo
Hơi đâu mà giận người dưng
Bắt sao được cái chim rừng nó bay!
Sa chân bước xuống ruộng dưa
Dù ngay đến mấy cũng ngờ kẻ gian
Ai ơi giữ chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Dù ai nói đông nói tây
Thì ta cũng vững như cây giữa rừng
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Thì ta cũng vững như kiềng ba chân
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân
Làm trai cố chí lập thân
Rồi ra gặp hội phong vân cũng vừa
Nên ra tay kiếm tay cờ
Chẳng nên thì chớ, chẳng nhờ tay ai
Khi nên tay kiếm tay cờ
Không nên thì cũng chẳng nhờ cậy ai
Đây ta như cây giữa rừng
Ai lay chẳng chuyển, ai rung chẳng rời
Chim quyên xuống đất ăn trùn
Anh hùng lỡ vận lên rừng đốt than
Đốt than thì phải sàng than
Làm sao đừng để lấm gan anh hùng
Làm trai cho đáng nên trai
Xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài tan
Đã sinh ra kiếp con trai
Đèo cao núi thẳm sông dài quản chi.
"Chúa của ta, tay kiếm, tay cờ mà làm nên sự nghiệp, trong khi nhà ngươi đi cầu viện ngoại bang, hết Xiêm đến Tàu làm tan nát cả sơn hà, lại bị chúa công ta đánh cho không còn mảnh giáp. Đem so với chúa của ta, nhà ngươi chẳng qua là nước vũng so với ao trời." (Lời Bùi Thị Xuân trả lời câu hỏi của Nguyễn Ánh "Ta so với chúa ngươi ai hơn ai?", trích từ sách Nhà Tây Sơn - Quách Tấn, Quách Giao).