Ăn có kêu, làm có mượn
Ăn có kêu, làm có mượn
Dị bản
Ăn có mời, làm có khiến
Ăn có kêu, làm có mượn
Ăn có mời, làm có khiến
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
Ông mất chân giò,
Bà thò chai rượu
Trời chẳng chịu đất thì đất phải chịu trời
Những người chước độc mưu thâm
Tai kia vạ nọ ngấm ngầm đến ngay
Một nghề thì sống,
Đống nghề thì chết
Trên kính dưới nhường
Của biếu là của lo,
Của cho là của nợ
Ai ơi chớ vội khoe mình,
Dễ mà bưng kín miệng bình được sao
Xay lúa thì khỏi ẵm em
Đâm lao phải theo lao
Nắm kẻ có tóc,
Không ai nắm kẻ trọc đầu
Ăn ở có nhân, mười phần chẳng khó
Tài ra ngoài mới lớn,
Lính ra trận mới nên công.
Khôn làm trại, dại làm nhà
Muốn may thì phải có kim
Muốn hay thì ắt phải tìm người xưa
Đừng tham của rẻ, của ôi
Những của đầy nồi là của chẳng ngon
Khó mà biết lẽ, biết lời
Biết ăn, biết ở hơn người giàu sang
Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
(Giang hồ - Phạm Hữu Quang)