Một mẹ già bằng ba con ở
Dị bản
Một mẹ già bằng ba đứa ở.
Một mẹ già bằng ba đứa ở.
Xung quanh những họ cùng hàng
Coi nhau như ngọc, như vàng mới nên
Trèo non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẹ già
Đêm nằm ở dưới bóng trăng
Thương cha, nhớ mẹ không bằng nhớ em.
Tiếc nồi cơm trắng để ôi
Tiếc con người lịch mà soi gương mờ.
Tiếc nồi cơm trắng mà khê
Tiếc con người lịch mà về tay ai
Có của lấy của che thân
Không của lấy thân che của
Khi đi thì bóng đang dài
Bây giờ bóng đã nghe ai bóng tròn
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén
Cô kia mặt trẽn mày trơ
Vàng đeo bạc quấn cũng dơ dáng đời
Cầu cao mỏng ván gió rung
Em sang không được đợi cùng duyên anh
Con đi mười mấy năm trời,
Một thân, một bóng, nửa đời gió sương.
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương,
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
(Thư gửi thầy mẹ - Nguyễn Bính)
Kẻ yêu nên ít lời cao hạ,
Người ghét càng nhiều tiếng thị phi.
(Than thân - Nguyễn Hữu Chỉnh)