Cạn ao, bèo đến đất
Dị bản
Cạn ao, bèo xuống đất
Cạn ao, bèo xuống đất
Nước trong cá chẳng ăn mồi
Đừng câu mà mệt đừng ngồi mà trưa
Câu cá, cá chẳng ăn mồi
Đừng câu mà mệt đừng ngồi mà trưa
Nước trong cá chẳng cắn mồi
Càng câu càng mất, càng ngồi càng khuya
Cóc nghiến răng, đang nắng thì mưa
Lụt bão rồi, ngành ngọn xơ rơ,
Con chim không nơi đậu, biết dật dờ phương nao
Người đời ngay thật là khôn,
Gian tham ghen lận sao còn được hay?
Mưu thâm chất nặng, chứa đầy,
Nhà đều ăn cả, tội nay một mình.
Người làm một việc chẳng minh,
Cũng khi họa đến không dành riêng ai.
Càng gian, càng giảo ở đời,
Lại càng khốn đốn nhiều tai âu sầu.
Dù cho giàu có đến đâu,
Cũng như nước dốc qua hầu tràn đi.
Điệu gì vui bằng điệu hát hò
Có một cẳng rưỡi cũng dò mà đi
Nực cười cho kẻ đèo bòng
Cóc đòi đi guốc sao xong mà đòi
Mong manh rồi lại mong manh
Hỏi ai câu được cá hanh sông Truồi?
Khăn nhỏ, đuôi gà cao
Lưng đeo dải yếm đào
Quần lĩnh, áo the mới
Tay cầm nón quai thao
(Chùa Hương - Nguyễn Nhược Pháp)
Người xưa có phong tục mời ăn trầu khi gặp nhau. Trầu cau tượng trưng cho tình yêu đôi lứa, vợ chồng, nên là một lễ vật không thể thiếu trong các dịp cưới hỏi.
Nghe nghệ sĩ nhân dân Thu Hiền hát bài Hoa cau vườn trầu.
Ví chăng duyên nợ ba sinh,
Làm chi những thói khuynh thành trêu ngươi?
(Truyện Kiều)