Thương em không quản xa gần
Cầu không tay vịn cũng lần tới nơi
Thương em không quản xa gần
Dị bản
Thương nhau chẳng quản xa gần
Cầu không tay vịn cũng lần mà sang
Thương nhau chẳng quản xa gần
Cầu không tay vịn cũng lần mà sang
Ngồi buồn quăng đá xuống sông
Quăng đá đá nổi, quăng bông bông chìm.
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Trách ai ăn ở hai lòng
Quần treo trước mặt, cặc thòng sau lưng
Buồn vì mỏi cẳng đã nhiều
Buồn như con trẻ chơi diều đứt dây
Đêm năm canh không chớp mắt canh nào
Đi ra chép miệng, đi vào thở than
Rủ nhau ra tắm hồ sen,
Nước trong bóng mát, hương chen cạnh mình.
Cứ chi vườn ngọc, ao quỳnh
Thôn quê vẫn thú hữu tình xưa nay
Cầm vàng mà lội qua rào
Vàng rơi không tiếc, tiếc bộ má đào của em
Giận gần chết ngày tết cũng thôi.
Ẵm con ra tận bến tàu
Còi tu tu thổi, dạ em sầu biết bao
Sống thì chẳng cho ăn nào
Chết thì cúng giỗ, mâm cao cỗ đầy
Thân em như cây quế giữa rừng
Thơm tho ai biết, ngát lừng ai hay
Ở như cây quế trong rừng
Cay không ai biết, ngọt đừng ai hay
Gặp nhau chưa kịp hỏi chào
Nước mắt đã trào, rơi xuống bỏng tay
Về tên gọi, "bộ" đây có nghĩa là diễn xuất của nghệ sĩ đều phải phân đúng từng bộ diễn, nên gọi là "hát bộ", "diễn bộ", "ra bộ.. Gọi là “hát bội” là vì trong nghệ thuật hóa trang, đào kép phải đeo, phải giắt (bội) những cờ phướng, lông công, lông trĩ… lên người. Còn "tuồng" là do chữ "Liên Trường" (kéo dài liên tiếp thành một vở tuồng tích có khởi đầu truyện, có hồi kết cuộc, phân biệt với các ca diễn từng bài ngắn, từng trích đoạn), do ngôn ngữ địa phương mà thành "luông tuồng," "luôn tuồng..."
Xem vở hát bội Thần nữ dâng Ngũ Linh Kỳ.