Đàn ông rộng miệng thì tài
Đàn bà rộng miệng điếc tai láng giềng
Đàn ông rộng miệng thì tài
Dị bản
Đàn ông miệng rộng thì sang
Đàn bà miệng rộng cả làng điếc tai
Đàn ông miệng móm thì tài
Đàn bà miệng móm thì trai vô nhà
Đàn ông rộng miệng thì tài
Đàn bà rộng miệng điếc tai láng giềng
Đàn ông miệng rộng thì sang
Đàn bà miệng rộng cả làng điếc tai
Đàn ông miệng móm thì tài
Đàn bà miệng móm thì trai vô nhà
Ruộng đầm nước cả bùn sâu,
Suốt ngày anh với con trâu cày bừa.
Hai ta đã đẹp đôi rồi
Ai dèm pha chớ đoạn, ai vẽ vời chớ nghe
Đầu đường có một dây leo
Trông cậy sậy nhỏ, ra điều mỉa mai
Rằng: “Sao bé thấp lạ đời,
Trông em, anh cũng nực cười lắm thay”
Nghe lời, sậy mới đáp ngay,
Rằng: “Mày không nghĩ phận mày xem sao,
Nhờ ai mày mới được cao?
Những như thân ấy, còn bao giờ mà?
Ta đây dù thấp là đà,
Tự ta ta mọc, chẳng nhờ cậy ai”
Tốt tóc nặng đầu
Tốt râu nặng cằm
Một cành tre, năm bảy cành tre
Lấy ai thì lấy, chớ nghe họ hàng
Một cành tre, ba bảy cành tre
Phải duyên thì lấy, chớ nghe họ hàng
Nghèo thì cạp đất mà ăn
Anh trông cái mắt em này
Khôn thì anh lấy, dại ngây thì đừng
Nhiều no lòng, ít mát ruột.
Hò như hò đò
Gọi như gọi đò
Theo học giả Vương Hồng Sển, địa danh Châu Đốc có nguồn gốc từ tiếng Khmer moat-chrut, nghĩa là "miệng heo."
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng
(Truyện Kiều)