Phụ đây, đây chẳng có lo
Dị bản
Đó giận đây, đây chẳng có lo
Cầu gãy còn đò, giếng cạn còn sông
Đó giận đây, đây chẳng có lo
Cầu gãy còn đò, giếng cạn còn sông
Thấy em đẹp nói đẹp cười,
Đẹp người đẹp nết lại tươi răng vàng.
Vậy nên anh gửi thư sang,
Bởi lòng anh quyết lấy nàng mà thôi.
Thân thiếp như cánh hoa đào
Đang tươi đang tốt thiếp trao cho chàng
Bây giờ nhuỵ rữa hoa tàn
Vườn xuân nó kém, sao chàng lại chê?
Chàng cho đôi chữ thiếp về
Dầu chàng năm thiếp, mười thê, mặc chàng
Lắm quân quan nhộn nhà hàng
Lắm nơi lịch sự hơn chàng, chàng ơi!
Chàng ngồi chàng nghĩ mà coi
Sao chàng chẳng nghĩ những hồi ngày xưa …
Thương dân, dân lập đền thờ,
Hại dân, dân đái ngập mồ thối xương
Răng cao, miệng nhỏ: điêu ngoa
Răng thấp môi kín: thương cha nhớ chồng
Gọi đò chẳng thấy đò sang
Phải chăng bến cũ phũ phàng khách xưa
Chim quyên ăn trái ổi tàu
Xứng đôi mẹ gả, ham giàu mà chi.
Ham giàu đã thấy giàu chưa,
Bữa ăn nước mắt như mưa tháng mười.
Tham giàu đã thấy giàu chưa
Vừa ăn vừa khóc như mưa tháng hè
Vay chín thì phải trả mười
Phòng khi túng lỡ có người cho vay
Sang hèn cũng ba tấc đất
Chàng về Mỹ Á chi lâu
Để em ôm chiếc thuyền câu đợi chàng