Con vượn bồng con lên non hái trái
Anh cảm thương nàng phận gái một con
Con vượn bồng con lên non hái trái
Dị bản
Con vượn bồng con lên non hái trái
Anh cảm thương nàng phận gái mồ côi
Con vượn bồng con lên non hái trái
Anh cảm thương nàng phận gái mồ côi
Xanh xanh dây mướp leo vào
Đôi ta mới gặp, biết chào sao đây?
Tình chi rồi lại ý chi
Em nói rồi em lại ngoảnh đi em cười
Biển rộng mặc biển, thuyền chèo có ngăn
Trời mưa thì chẳng có sao
Xưa nay vẫn thế ai nào dám kêu
Chỉ kêu vì nỗi trớ trêu
Trêu nhau cho đến hiểm nghèo chưa thôi
Có bát mát mặt
Chuột kêu rúc rích trong rương
Anh đi cho khéo, kẻo đụng giường má hay
Má hay má hỏi đi đâu
Con đi bắt chuột cho mèo con ăn
Gà ba tháng vừa ăn
Ngựa ba năm vừa cưỡi
Ăn cơm có cá với canh
Ăn vô mát bụng như anh gặp nàng.
Bữa ăn có cá cùng canh,
Anh chưa mát dạ bằng anh thấy nàng.
Con cò xanh nhảy quanh hòn đá,
Chờ nước cạn kiếm cá kiếm tôm.
Ra về bạn chớ nghe ai
Nghe rồi bàn bạc mà sai tấc lòng
Kẻ yêu nên ít lời cao hạ,
Người ghét càng nhiều tiếng thị phi.
(Than thân - Nguyễn Hữu Chỉnh)