Đất có lề, quê có thói
Đất có lề, quê có thói
Dị bản
Đất lề quê thói
Đất có lề, quê có thói
Đất lề quê thói
Ta nghe tiếng hát bên kia
Ta về ta bảo mẹ cha sang mời
Xưa kia nó cũng là hoa
Bây giờ nó rách, nó ra bông tàn
Má cao mà lại đỏ hồng
Là tướng sát chồng, mà lại ít con
Bà con góp miệng lao xao
Góp tiền góp gạo ai nào thấy đâu
Thế gian giúp miệng lao xao
Ai giúp đồng nào cho đỡ khó khăn
Lá khô còn dính trên cành
Giận thì nói vậy sao đành bỏ nhau
Lá khô lủng lẳng treo cành
Giận thì nói vậy sao đành bỏ nhau
Người sao kiệu bạc ngai vàng
Người sao cuối chợ đầu làng kêu ca
Người sao đệm thắm chiếu hoa
Người sao ngồi đất lê la suốt ngày
Người sao chăn đắp, màn quây
Người sao trần trụi thân thây bẽ bàng
Người sao võng giá nghênh ngang
Người sao đầu đội vai mang nặng nề
Người sao năm thiếp bảy thê
Người sao côi cút sớm khuya chịu sầu
Người sao kẻ quạt người hầu
Người sao nắng dãi mưa dầu long đong
Trời ơi! Trời ở bất công!
Người thì kiệu bạc đai vàng
Người sao đầu chợ cuối đàng kêu ca
Người thì đệm gắm chiếu hoa
Người sao ngồi đất lê la tối ngày
Người thì chăn đắp, màn quây
Người sao trần trụi khố dây bẽ bàng
Người thì võng giá nghênh ngang
Người sao đầu đội vai mang nặng nề
Người thì ăn mặc phủ phê
Người sao đói rách, ê chề tấm thân.
Đôi ta mưa ướt áo rồi,
Kiếm nơi đỏ lửa vô ngồi hơ chung
Đôi ta mưa ướt áo rồi,
Kiếm nơi đốt lửa vô ngồi hơ nhau
Cạn lời, khách mới thưa rằng,
Buộc chân, thôi cũng xích thằng nhiệm trao
(Truyện Kiều)
Trong ca dao - dân ca, đạo cang thường thường dùng để chỉ tình cảm vợ chồng.