Đi qua nghiêng nón cúi lưng
Anh không chào, em không hỏi, vì chưng đông người
Đi qua nghiêng nón cúi lưng
Dị bản
Đi qua nghiêng nón cúi lưng
Không dám chào bạn cũ bởi chưng đói nghèo
Đi qua nghiêng nón cúi lưng
Không dám chào bạn cũ bởi chưng đói nghèo
Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui
Ăn ở có nhân, mười phần chẳng khó
Dây nhờ cây dây lên cao
Dây cao dây lại cười sao cây lùn
Ra về tay nắm lấy tay
Mặt nhìn lấy mặt, lòng say lấy lòng
Đãi cát tìm vàng
Miếng trầu giải phá cơn sầu
Ăn cơm chẳng đặng, ăn trầu giải khuây
Mang chuông đi đánh xứ người
Không kêu cũng thuở một hồi lấy danh
Đem chuông đi đánh xứ người
Chẳng kêu tôi vác chuông tôi tôi về
Đem chuông đi đấm xứ người
Chẳng kêu cũng đấm ba hồi cho kêu
Lửa cháy còn đổ dầu thêm
Kẻ can chưa được, người chêm mãi vào
Lưu ý: Có một giống cá khác gọi là cá rô phi, thường được nuôi ở ao, nhưng khi nhắc đến cá rô thì người ta nghĩ ngay đến cá rô đồng.
Truyện thơ này đã được chuyển thể thành vở cải lương Bạch Viên - Tôn Các (xem tại đây).
Trước giờ ra về, bao giờ nó cũng bóc thị ra và hai đứa tôi cùng ăn. Ăn xong, chúng tôi không quên dán những mảnh vỏ thị lên bàn rồi ngoẹo cổ nhìn. Những mảnh vỏ thị được bóc khéo khi dán lên bàn hoặc lên tường trông giống hệt một bông hoa, có khi là hoa quì, có khi là hoa cúc đại đóa, có khi là một loài hoa không tên nào đó màu vàng.
(Mắt biếc - Nguyễn Nhật Ánh)