Một sông dễ bắc mấy cầu
Thiếp là phận gái, biết hầu mấy nơi?
Một sông dễ bắc mấy cầu
Dị bản
Sông sâu biết bắc mấy cầu
Thân em là gái biết hầu mấy nơi
Một sông dễ bắc mấy cầu
Thiếp là phận gái, biết hầu mấy nơi?
Sông sâu biết bắc mấy cầu
Thân em là gái biết hầu mấy nơi
Đem muối bỏ bể
Con cò trắng bệch như vôi
Đừng nông nổi nữa, đừng lời nguyệt hoa
Ví dù muốn đẹp đôi ta
Đừng như cánh bướm quanh hoa đầu mùa
Đừng vê thuốc, đừng bỏ bùa
Đừng như chú tiểu ở chùa Thiều Quang
Đừng thắm nhạt, đừng đa đoan
Nên duyên thì phượng với loan một lời
Giăng kia vằng vặc giữa giời
Giăng ai soi tỏ lòng người nầy cho
Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa nữa người
Trời có khi nắng khi mưa
Người cũng khi sớm khi trưa thất thường
Lênh đênh duyên nổi phận bèo
Tránh sao cho khỏi nước triều đầy vơi
Con mèo đánh giặc đông tây
Con voi nằm bếp ỉa đầy nồi rang
Phận đàn em ăn thèm vác nặng
Làm em ăn thèm vác nặng
Chồn chân mỏi gối
Cởi tình ra đếm, ra đong
Đâu lời chân thật, đâu vòng trăng hoa?
(Tơ xuân - Huy Trụ)
Cơ trời dâu bể đa đoan,
Một nhà để chị riêng oan một mình
(Truyện Kiều)
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng
(Truyện Kiều)
Địa danh "Huế" được cho là bắt nguồn từ chữ "Hóa" trong Thuận Hóa, tên cũ của vùng đất bao gồm Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế.