Anh khôn nhưng vợ anh đần
Lấy ai lo liệu xa gần cho anh
Anh khôn nhưng vợ anh đần
Dị bản
Anh khôn mà vợ anh đần
Lấy ai đãi khách xa gần cho anh
Anh khôn nhưng vợ anh đần
Lấy ai lo liệu xa gần cho anh
Anh khôn mà vợ anh đần
Lấy ai đãi khách xa gần cho anh
Chồng khôn vợ được đi hài
Vợ khôn chồng được có ngày cậy trông
Chồng khôn vợ được đi hài
Vợ khôn chồng được nhiều bài cậy trông
Chồng sang vợ được đi giày
Vợ sang chồng phải ăn mày có khi
Trời mưa răng rắc, nước mắt chảy liên tu
Rượu cầm tay uống giải sầu tư
Kiếp này không đặng, đi tu cho rồi!
Ông trời mưa răng rắc, nước mắt chảy lưu liên
Rượu cầm tay uống giải buồn phiền
Kiếp này không gặp anh nguyền kiếp sau.
Bảy mươi, mười bảy bao xa,
Bảy mươi có của, mười ba cũng vừa
Ai xui má đỏ, môi hồng
Để anh nhác thấy đem lòng thương yêu
Anh em như thể tay chân
Ở vùng biển Bắc Bộ cũng có một loài cá bẹ, còn gọi là cá đé, thịt ngon thuộc hàng "tứ quý" (chim, thu, nhụ, đé).
Xưa có người tên là Từ Thức, nhân đi chơi hội đã cởi áo gấm giúp một cô gái xinh đẹp. Sau chàng từ quan, tìm thú vui nhàn tản. Một lần ra cửa biển Thần Phù, Từ Thức đi qua núi và thấy một hang động rất đẹp, được bà chủ động gả cho Giáng Hương, chính là người chàng đã giúp thuở nào. Được một năm, Từ Thức nhớ nhà, muốn về thăm. Giáng Hương sắm xe và gài sẵn phong thư kín nói lời ly biệt. Khi về đến quê nhà, tất cả đều đã đổi thay, không ai biết chàng là ai. Chàng hỏi một cụ già râu tóc bạc phơ thì mới biết đó là cháu ba đời của mình. Từ Thức buồn rầu, muốn lại ngồi lên xe tiên để đi, thì xe đã hóa thành chim loan bay đi mất rồi. Mở bức thư của Giáng Hương ra xem, chàng chỉ thấy có dòng chữ: "Ở nơi tiên cảnh, cùng nhau kết bạn, nay duyên xưa đã hết, không còn mong hội ngộ." Về sau, người ta thấy Từ Thức đội nón nhẹ đi vào núi Hoàng Sơn (thuộc huyện Nông Cống, Thanh Hóa) rồi không thấy trở về nữa.
Hang động nơi Từ Thức gặp tiên nay là động Từ Thức.