Khi ăn chẳng nhớ đến tai
Dị bản
Ăn thì chẳng nhớ tới ai,
Đến khi phải bỏng cứ tai mà sờ.
Ăn thì chẳng nhớ tới ai,
Đến khi phải bỏng cứ tai mà sờ.
Ở hiền thì lại gặp lành
Những người nhân đức trời dành phúc cho
Ở hiền thì lại gặp lành
Hễ ai ở ác tội dành vào thân
Ở hiền thì lại gặp lành
Ở ác gặp dữ tan tành ra tro
Ở hiền rồi lại gặp lành
Áo rách tan tành, trời vá lại cho
Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?
Chẳng thà ăn sắn ăn khoai
Không ở dượng ghẻ om tai láng giềng
Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?
– Con đói thì con ăn khoai
Con đừng khóc nữa, điếc tai láng giềng!
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Tối tăm biết mít là gai,
Biết quen hay lạ, biết ai mà chào
Nói bóng nói gió
Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt
Chó không ăn thịt chó
Đói thì ra kẻ chợ, đừng lên rợ mà chết
Nước đường mà đựng chậu thau
Cái mâm chữ triện đựng rau thài lài
Tiếc thay da trắng tóc dài
Bác mẹ gả bán cho người đần ngu.
Rồng vàng tắm nước ao tù
Người khôn ở với người ngu nặng mình.
Lòng thơ lai láng bồi hồi,
Gốc cây lại vạch một bài cổ thi.
(Truyện Kiều)
Cần vương Nam Bắc kết tơ đồng
Cứu giúp đường kia khổ chẳng thông
Muôn thuở cương thường ai Ngụy Tháo?
Trăm năm tâm sự có Quan Công
Non sông phần tự thơ trời định
Cây cỏ buồn trông thấy đất cùng
Nhắn bảo nổi chìm ai đó tá?
Chớ đem thành bại luận anh hùng.