Đất có lề, quê có thói
Đất có lề, quê có thói
Dị bản
Đất lề quê thói
Đất có lề, quê có thói
Đất lề quê thói
Những ai có mũi dọc dừa
Đẹp người nhưng lại lẳng lơ cũng nhiều
Anh vỏ trấu, em tấm gạo
Ông trăng đêm rằm thì tròn
Mà chàng với thiếp hãy còn long đong
Trời làm bão lụt mênh mông,
Cầu trôi, bực lở, ai bồng em qua?
Gặp nhau đường vắng thì chào
Gặp nhau giữa chợ lao xao xin đừng
Đêm qua ngỏ cửa chờ ai
Đêm nay cửa đóng then cài khăng khăng.
Trót lời, đàn đã bén dây
Chẳng trăm năm cũng một ngày lênh đênh
Một tay gây dựng cơ đồ,
Bấy lâu bể Sở, sông Ngô tung hoành
(Truyện Kiều)
Từ này cũng được phát âm thành dùa.
Về tên hiệu của ông, một số sử sách chép rằng đó là do ông có làn da ngăm đen. Theo Việt điện u linh tập, theo thuyết Ngũ hành, Dịch lý thì màu đen tượng trưng cho nước, mà Mai Thúc Loan vốn xuất thân ở gia đình nấu muối vùng ven biển nên có thể ông lấy hiệu Hắc Đế để hợp với mệnh của mình.