Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
Lọc lừa lươn lẹo lại leo lên
Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
Dị bản
Thật thà thẳng thắn thường thua thiệt
Lọc lừa lươn lẹo lẹ lên lương
Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
Lọc lừa lươn lẹo lại leo lên
Thật thà thẳng thắn thường thua thiệt
Lọc lừa lươn lẹo lẹ lên lương
Thân tàn ma dại
Ta như tiên ở trên trời
Trước sau gắn bó không rời nhau ra
Thấy anh theo dõi bút nghiên
Em đây xin hỏi, trời nghiêng bên nào?
– Anh từng đọc sách bên Tàu
Đất nghiêng thì có, trời nào đâu nghiêng
Ăn cơm đúng bữa
Bệnh chữa kịp thời
Ở chuồng heo còn hơn theo quê vợ
Đứng xa kêu bớ anh Mười
Không thương anh nói chớ đừng cười đẩy đưa
Khen ai dạ sáng như gương
Tối trời như mực, biết quen mà mừng
Ngó lên ngọn tháp Cánh Tiên
Hỏi thăm ông Hậu thủ thiềng vì ai?
Trung trinh thật đáng tướng hiền
Cảm thương ông Hậu thủ thiềng ba năm.
Mây chòm, mây đống không lo
Lo đàn mây mỏng nó bò qua trăng
Kiếm nơi cha thảo mẹ hiền
Gửi thân khuya sớm bạc tiền không ham
Tức mình cũng cứ dửng dưng
Chớ đừng liếc xéo, cũng đừng cười khinh
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng
(Truyện Kiều)
Năm 1800, ông và Lễ bộ tham tri Ngô Tùng Châu trấn giữ thành Bình Định. Thành bị hai đại tướng Tây Sơn là Trần Quang Diệu và Võ Văn Dũng bao vây suốt 18 tháng liền. Đến ngày 7/7/1801, nhắm không cầm cự được nữa, ông cho người trao Trần Quang Diệu bức thư xin tha chết cho quân sĩ trong thành, rồi sai thuộc hạ lấy rơm củi chất dưới lầu Bát Giác, đổ thuốc súng vào, châm ngòi tự vẫn.
Đương thời, ông được xếp cùng với Đỗ Thành Nhơn và Châu Văn Tiếp là "Gia Định tam hùng" (ba người hùng đất Gia Định). Ông giữ chức Hậu quân nên nhân dân yêu mến gọi ông là quan Hậu, hoặc ông Hậu.
Người vào chung gối loan phòng
Nàng ra tựa bóng đèn chong canh dài
(Truyện Kiều)