Tưởng rằng chị ngã em nâng
Ai ngờ chị ngã, em bưng miệng cười
Tưởng rằng chị ngã em nâng
Dị bản
Em ngã thì chị phải nâng
Đến khi chị ngã, em bưng miệng cười
Tưởng rằng chị ngã em nâng
Ai ngờ chị ngã, em bưng miệng cười
Em ngã thì chị phải nâng
Đến khi chị ngã, em bưng miệng cười
Anh em chín họ mười đời
Hai đằng cùng có, chẳng rời nhau ra
Chị em cùng khúc ruột rà
Kẻ giàu người khó, họ xa tám đời
Giàu sang nhiều kẻ đến nhà
Khó khăn nên nỗi ruột rà xa nhau
Ăn chanh ngồi gốc cây chanh
Thầy mẹ gả bán cho anh thật thà
Bây giờ chê xấu chê xa
Chê cửa chê nhà chê khó chê khăn
Ở đâu yểu điệu thanh tân
Sao anh chẳng chịu cầm cân đi lừa?
Vàng mười đắt mấy sao anh chẳng mua?
Cầm cân đi lừa lại phải thau năm
Thau năm đánh lẫn vàng mười
Rồng vàng cuộn khúc nghĩ đuôi thằn lằn
Con lành con ở cùng bà
Váng mình sốt mẩy con ra ngoài đường
Muốn cho nhơn nghĩa đạo đồng
Em thề thương bạn như chồng của em
Muốn cho nhơn nghĩa đạo đồng
Tôi đây thương bạn như chồng bạn thương
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Hồi nào đói rách tèm lem
No cơm ấm áo lại thèm nọ kia
Cây cao bóng ngả tứ phương
Chiều người lấy việc, có thương chi người
Đã nguyền hai chữ đồng tâm
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai
(Truyện Kiều)
Con đi mười mấy năm trời,
Một thân, một bóng, nửa đời gió sương.
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương,
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
(Thư gửi thầy mẹ - Nguyễn Bính)