Ai ơi chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Ngày thời cắp sách đi rong
Tối về lại giữ đèn chong một mình
Ai ơi chớ lấy học trò
Dị bản
Ai ơi chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no đo giường
Ai ơi chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Ngày thời cắp sách đi rong
Tối về lại giữ đèn chong một mình
Ai ơi chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no đo giường
Được mùa chớ phụ ngô khoai
Đến khi thất bát lấy ai bạn cùng
Ở sao cho được lòng người
Ở rộng người cười, ở hẹp người chê
Há miệng chờ sung
Bao giờ cho đến tháng năm
Thổi nồi cơm nếp vừa nằm vừa ăn.
Bao giờ cho đến tháng mười
Thổi nồi cơm nếp vừa cười vừa ăn.
Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được của người
Thương sao cho được vợ người mà thương
Một nghề cho chín còn hơn chín nghề
Bán mặt cho đất bán lưng cho trời
Anh tiếc cho ai nuôi dạy mong chờ
Một hai ba bốn tuổi đến bây giờ em lớn khôn
Cái vành khăn em vấn đã tròn
Câu cười tiếng nói đã giòn em lại ngoan
Sợi tơ hồng đã buộc với nhân duyên
Sao em không chịu khó vác cái giang san cho chồng
Nỡ dang tay em dứt tơ hồng
Đứng đầu núi nọ mà trông bên non này
Ánh phong lưu son phấn đọa đày
Thay đen đổi trắng ai rày yêu thương
Dẫu may ra tán tía tàn vàng
Mười phương thiên hạ xem thường có vào đâu
Tấm thân em chẳng nghĩ mặc dầu
Bọn đàn bà còn để tiếng xấu về sau muôn đời
Chị em ơi, thế cũng kiếp người!
Thương ai cho bằng thương chồng
Bởi chồng cờ bạc, nên lòng chẳng thương
Đuổi gà cho vợ
Vì ai cho thiếp võ vàng
Vì chàng, tư lự hoa tàn nhị rơi
Cực lòng thiếp lắm chàng ơi
Biết rằng lên ngược xuống xuôi đàng nào?
Chắp cánh cho hổ
Dế kêu cho giải cơn sầu
Mấy lời em nói, bạc đầu không quên
Cõi trần thế nhân sinh là khách cả
Nợ phong lưu kẻ giả có người vay
(Nợ phong lưu - Nguyễn Công Trứ)
Mười phương (thập phương) vì vậy mang nghĩa là rộng khắp, tất cả mọi nơi.
"Nào ta biết đâu một người như thầy quản đây mà lại có những sở thích cao quý như vậy. Thiếu chút nữa, ta phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ." (Chữ người tử tù - Nguyễn Tuân)