Trầu cay mà cuống không cay
Trách người bạn cũ, thẹn thay với người
Trầu cay mà cuống không cay
Dị bản
Trầu cay sao cuống không cay
Sao mình không thẹn, ta thẹn thay cho mình
Trầu cay mà cuống không cay
Trách người bạn cũ, thẹn thay với người
Trầu cay sao cuống không cay
Sao mình không thẹn, ta thẹn thay cho mình
Giàu vì bạn,
Sang vì vợ
Hỡi người bạn cũ quen ta
Có ai như bạn giúp cho ta một người
Một người mười tám cho xinh
Lời ăn tiếng nói như mình mình ơi
Trăng lên khỏi núi, khuất bụi chuối con trăng mờ
Tiếng em ở chợ sao khờ bán buôn
Bàn tay đỏ ửng như son
Không người danh tướng cũng con học hành
Bàn tay ngang lại lắm lông
Là người nhục dục ắt không phải vừa
Trong kho tàng cổ tích Việt Nam có truyện Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho, theo đó Thạch Sùng là một phú hộ giàu có, tự đắc rằng nhà không thiếu thứ gì. Vương Khải cược với Thạch Sùng toàn bộ gia sản, cuối cùng khi đòi đến mẻ kho thì Thạch Sùng không có, đành chịu mất hết cơ nghiệp. Ông chết hoá thành con thạch sùng, suốt ngày chắc lưỡi tiếc của.
Đỉnh Hoa biểu từ khơi bóng hạc
Gót Nam Du nhẹ bước tang bồng
(Nhị thập tứ hiếu)
Tương truyền sông Bàn Thạch là thánh địa của loài cá sấu. Dưới đời Minh Mạng, quan sở tại Phú Yên tâu rằng cá sấu ở đây hại người hơn cả cọp, xin thưởng cho ai giết cá sấu như giết cọp. Dân hai bên bờ nộp nhiều bộ da cá sấu để lãnh thưởng.