Bấy nay trèo ải trèo non
Dị bản
Một ngày mấy lượt trèo cau,
Lấy gì làm đẹp, làm giòn, hở anh?
Một ngày mấy lượt trèo cau,
Lấy gì làm đẹp, làm giòn, hở anh?
Chẳng làm người bảo rằng ươn
Làm thì xương sống xương sườn phơi ra.
Thân em mười sáu tuổi đầu
Cha mẹ ép gả làm dâu nhà người
Nói ra sợ chị em cười
Năm ba chuyện thảm, chín mười chuyện cay
Tối về đã mấy năm nay
Buồn riêng thì có, vui rày thì không
Ngày thời vất vả ngoài đồng
Tối về thời lại nằm không một mình
Có đêm thức suốt năm canh
Rau heo, cháo chó, loanh quanh đủ trò
Thân em như ớt chín cây
Càng tươi ngoài vỏ, càng cay trong lòng
Em như ớt chín trên cây
Tuy tươi ngoài vỏ, nhưng cay trong lòng
Một ngày hai sáu đồng xu
Đi sương về mù, khổ lắm ai ơi!
Thân em như cây quế giữa rừng
Thơm tho ai biết, ngát lừng ai hay
Ở như cây quế trong rừng
Cay không ai biết, ngọt đừng ai hay
Tưởng rằng cây cả bóng cao
Em ghé mình vào trú nắng đỡ mưa
Ai ngờ cây cả lá thưa
Ngày nắng rát mặt, ngày mưa ẩm đầu
Ngỡ rằng cây cả bóng cao
Thiếp ẩn mình vào tránh nắng cùng mưa
Ai ngờ cây cả lá thưa
Ẩn nắng nắng hắt, ẩn mưa mưa vào
Công anh làm rể ba năm
Chiếu chả được nằm, đất lại cắm chông
Con bà bà lại gả chồng
Để tôi vất vả tốn công nhiều bề
Gần chùa chẳng được ăn xôi
Gần nàng chẳng được sánh đôi cùng nàng.
Có chồng chẳng được đi đâu
Có con chẳng được đứng lâu một giờ.
Chàng giờ an phận tốt đôi
Em đây lỡ lứa mồ côi một mình
Công em vun đất trồng đào
Đến ngày ăn quả thời rào mất cây
Biết rằng nông nỗi thế này
Thời em bẻ sạch những ngày đào non.
Mười hai bến nước, một con thuyền
Tình tự xa xôi, đố vẽ nên!
(Bỏ vợ lẽ cảm tác - Nguyễn Công Trứ)
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai
(Truyện Kiều)