Thanh xuân bất tái
Phận em là gái
Sớm lo nhân ngãi cho rồi
Sợ em quá lứa uổng đời hồng nhan
– Dầu cho quá lứa
Em đây cũng chẳng hứa càn
Phải duyên, em trao nghĩa gửi vàng
Không duyên không nợ, em đành để hoa tàn nhụy phai
Vườn em đã có choẻn cau
Nhà anh có chiếc cơi son đợi chờ
Anh về thưa mẹ với thầy
Anh sang làm rể tết nầy là xong
Anh về cho em về theo
Bác mẹ có đánh ta leo lên giàn
Con chim quỳnh nhung ăn trái quỳnh châu
Chàng đà phụ thiếp thiếp đâu phụ chàng
Không tới lui thì ra chỗ từ nan
Tới lui thì sợ miệng thế gian chê cười
Nguyện cùng nhau đất chín trời mười
Trăm năm không bỏ nghĩa người bạn ơi!
Phận hồng nhan có mong manh
Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương
(Truyện Kiều)
Bình luận