Nước sông lững đững, lờ đờ
Thương thì nói vậy, biết chờ đặng không?
Nước sông lững đững lờ đờ
Dị bản
Nước sông lững đững, lờ đờ
Đò đâu chẳng thấy anh chờ hết hơi
Nước sông lững đững, lờ đờ
Đò đâu chẳng thấy anh chờ hết hơi
Tay bưng một dĩa mắm lầm
Vừa đi vừa hát, té cái ầm xuống sông
Lời nguyền có cụm núi xanh
Bao giờ cội rũ thì cành mới rơi
Con gà gáy cục kè ke
Thức cô mi dậy mà nghe tiếng Tàu
Chém cha con gái nhà giàu
Ham vàng ham hột, đâm đầu lấy Tây
Mười giờ quan đã ăn xong
Cậu bồi cậu bếp đi rong phố phường
Hầu bao rủng rỉnh bạc vàng
Đồng hồ quả quýt, nhẫn vàng đeo tay
Lược ngà, khăn nhiễu, giày Tây
Che ô lục soạn, thắt dây lưng điều
Các cô trông thấy mĩ miều
Ngỡ được chúng thấy, chạy theo chuyện trò
Chuyện rồi chuyện nhỏ chuyện to
Đến tháng lĩnh bạc, cậu cho mấy hào
Đường về mỗi bước mỗi xa
Lá bay xào xạc, sương sa ngập ngừng
Bứt dây riêng sợ động rừng
Đắng cay cam chịu, xin đừng thở than
Thất tình chẳng biết làm sao
Đổ nước vào dĩa làm ao trầm mình
Thân em như thể trái chanh
Lắt lẻo trên cành, nhiều kẻ ước ao
Anh đi đâu ba bốn năm tròn
Để em giã gạo chày con một mình
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai
(Truyện Kiều)
Dân gian có từ "hưởng sái" chính là từ chữ này.
Người hút á phiện ở Bắc Kỳ thời Pháp thuộc - những năm 1870
Biết thân, thuở trước đi làm quách,
Chẳng kí, không thông, cũng cậu bồi!
(Than nghèo - Tú Xương)
Quanh năm phong vận, áo hàng tầu, khăn nhiễu tím, ô lục soạn xanh
Ra phố nghênh ngang, quần tố nữ, bít tất tơ, giày Gia Định bóng
(Phú hỏng khoa Canh Tý - Tú Xương)