Tôi xa mình ông trời nắng tôi nói mưa
Canh ba tôi nói sáng, giữa trưa tôi nói chiều
Tôi xa mình ông trời nắng tôi nói mưa
Dị bản
Xa mình trời nắng nói mưa
Canh ba nói sáng, xế trưa nói chiều
Xa mình trời nắng nói mưa
Canh ba nói sáng, xế trưa nói chiều
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Cù bơ cù bất
Cù bất cù bơ
Cầu bơ cầu bất
Cà bơ cà bất
Bao giờ trên núi hết ong
Dưới đồng hết cỏ trong lòng hết thương
Miệng ông cai, vai tên lính
Cởi cái thương trả phắt
Cắt cái nhớ cho rồi
Bao nhiêu lời nói những hồi
Bỏ vô nồi nấu, sôi rồi đổ đi
Ăn dừa ngồi gốc cây dừa,
Cho em ngồi với, cho vừa một đôi
Tiện đây xơi một miếng trầu
Gọi là nghĩa cũ về sau mà chào
Ai ăn cau cưới thì đền
Tuổi em còn bé chưa nên lấy chồng
Ngồi buồn bẻ lá gói nem
Con chị gói khéo, con em buộc đùm
Buộc rồi em để có nơi
Sáng mai chị bán kiếm lời nuôi em
Chiều chiều bẻ lá gói nem
Con chị gói khéo, con em cột đùm
Tham vàng bỏ đống gạch đầy
Vàng thì ăn hết gạch xây nên thành
Sinh ngã chi sơ, nhĩ vị sinh,
Nhĩ sinh vi hậu, ngã vi huynh.
Đồng thời cộng hưởng trân cam vị,
Hà nhẫn tương vong cốt nhục tình?
(Tớ đẻ trước khi chú chửa sinh
Sau khi sinh chú, tớ làm anh
Ngọt bùi chẳng nghĩ cùng nhau hưởng
Cốt nhục làm sao nỡ dứt tình?)
Bài thơ này được cho là có ý đả kích việc vua phế truất và giam giữ anh mình là thế tử Hồng Bảo cho đến chết.