Nói đơn nói phung
Dị bản
Kẻ nói đơn, người nói phung
Kẻ nói đơn, người nói phung
Có chắc như lời, có hẳn như lời?
Con dao vàng chọc huyết, miệng khấn trời ta uống chung
Trăng rằm, mười sáu trăng treo
Vợ cưới chưa chắc, vợ theo chắc gì.
Đêm nằm lưng chẳng bén giường
Cũng vì một nỗi người thương trao lời
Trao lời mà chẳng trao duyên
Để thương để thảm, để phiền cho nhau
Khuyên em chớ giận anh chi
Thoa son, giồi phấn, rồi đi chụp hình
Vuốt mặt nể mũi
Ở nhà chả chịu tiếp ai
Ra đường mới biết chả ai tiếp mình
Đôi ta ăn một quả cau
Cùng mặc áo vá nhuộm nâu một hàng
Bao giờ cho gạo bén sàng
Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh
Đôi ta ăn một quả cau
Giấu thầy giấu mẹ đưa sau bóng đèn
Chưa quen đi lại cho quen
Chưa gần đi lại vài phen cho gần
Đôi ta cùng bạn chăn trâu
Cùng mặc áo vá nhuộm nâu một hàng
Bao giờ cho gạo bén sàng
Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh
Tay mang khăn gói sang sông
Mẹ gọi mặc mẹ, theo chồng cứ theo
Tay mang khăn gói sang sông
Mồ hôi ướt đẫm, thương chồng phải theo
Ai kêu ai hú bên sông
Mẹ kêu con dạ, có chồng phải theo
Tay mang khăn gói sang sông
Cúi đầu lạy mẹ thương chồng phải đi
Tay mang khăn gói sang sông
Mẹ kêu mặc mẹ, thương chồng phải theo
Vai mang khăn gói theo chồng
Mẹ kêu con dạ, trở vào lạy mẹ cùng cha
Làm trai cờ bạc thì chừa
Rượu làng thì uống, rượu mua thì đừng
Trước đây vùng đất này có tên là Kim Luông. Theo học giả An Chi, chữ Luông trong địa danh này chính là âm gốc của chữ Long (rồng).
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén
(Lá thư ngày trước - Vũ Hoàng Chương)