Ra đường em mải nhìn anh
Để chân em vấp đổ thành nhà vua
Ra đường em mải nhìn anh
Dị bản
Ra đường mải mắt trông anh
Nên chân em đá đổ thành nhà vua
Ra đường em mải nhìn anh
Để chân em vấp đổ thành nhà vua
Ra đường mải mắt trông anh
Nên chân em đá đổ thành nhà vua
Anh có thương em thì thương cho trót
Có trục trặc thì trục trặc cho luôn
Đừng làm theo thói ghe buôn
Nay về, mai ở cho buồn dạ em
Bấy lâu nghe biết tiếng nàng
Bên anh nức tiếng đồn vang đã lừng
Nghe tin anh đã vội mừng
Vậy nên chẳng quản núi rừng sang đây
Rút dây động rừng
Mày ăn cơm hay ăn khoai
Có một câu hát, hát hai ba lần!
Thà rằng chả biết chả thương
Biết sao trăng gió giữa đường lại thôi
Lo như bò thấy nhà táng
Con cóc ở góa đã lâu
Chàng hiu đến nói, lắc đầu không ưng
Nhái bầu đâu ở sau lưng
Nó kêu cái ẹo, khuyên ưng cho rồi
Hoa thơm ai chẳng nâng niu
Người khôn ai chẳng kính yêu mọi bề
Quê em nước mặn dừa xanh
Quê anh dòng suối chảy quanh bên đồi
Trên nguồn, dưới biển xa xôi
Nhìn về mỗi đứa mỗi nơi thêm buồn
Thằng Tây nó ở bên Tây
Bởi vua chúa Nguyễn rước thầy đem sang
Cho nhà, cho cửa tan hoang
Cho thiếp ngậm đắng, cho chàng nuốt cay
Cha đời mấy đứa theo Tây
Mồ ông mả bố, voi giày biết chưa?
Cô lô cô lốc
Có chốc trên đầu
Có râu dưới háng
Bố cháu lâu nay không nhà
Muốn xuân một tí la cà sang đây
Kíp truyền thu lễ, trao lời giã ơn
(Nhị Độ Mai)
Ai về nhắn nhủ đàn em bé
Xấu máu thì khem miếng đỉnh chung
(Dỗ người đàn bà khóc chồng - Hồ Xuân Hương)
Mạn Hảo cũng là một địa danh vùng Vân Nam, ngày xưa người ta lên miền ngược Hà Giang hay lên tận Mạn Hảo mua trà về đều gọi chung là trà mạn hay trà mạn hảo.
"... Vẫn còn quen cái thói phong lưu, nhiều khi qua chơi ao sen nhà ai, gặp mùa hoa nở, cụ lại còn cố bứt lấy ít nhị đem ướp luôn vào gói trà giắt trong mình, nếu đấy là trà mạn cũ."
(Những chiếc ấm đất - Nguyễn Tuân)